Nghỉ thức tiếp đón long trọng được tiến hành vô cùng khí thế.
Chỉ có điều ngay khi hai mươi mấy chiếc máy bay chuyển vận hạ cánh vững vàng, trên đó có hai người đi xuống.
Lý Trạch Vũ! Tân Chấn!
Dưới ánh mắt của hàng vạn người, chỉ thấy hai người sóng vai đi về phía đám người Tô Cẩn Hoa.
"Long Chủ!"
Lý Trạch Vũ mặc quân phục, chào theo tiêu chuẩn quân đội.
Cảnh tượng này khiến Lý Viễn Sơn đứng cách đó không xa nước mắt lưng tròng.
Mười mấy năm trước, cháu trai ông ấy Lý Thần Quân cũng hiên ngang, khí thế như vậy.
Hôm nay, chắt trai của ông ấy cũng hoàn thành sứ mệnh thần thánh này, đánh đuổi kẻ địch mạnh, thể hiện uy nghiêm nước Hạ, trở thành niềm kiêu hãnh của nhà họ Lý, niềm kiêu hãnh của nước Hại
Có lẽ đây chính là một loại truyền thừa! "Cực khổ rồi!" Tô Cẩn Hoa cầm thật chặt tay Lý Trạch Vũ.
'Tân Chấn đứng một bên nhìn u sầu uể oải, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ.
Tô Gẩn Hoa biết rõ mọi chuyện, nhưng lão cũng không để cho người đã từng lập được công lao hiển hách cho nước Hạ phải khó chịu. Lão vẫn bắt tay ông ta, cho ông ta sự tôn trọng sau cùng.
Trong ánh mắt Tân Chấn tràn đầy vẻ hối hận, còn có một vẻ tiếc nuối bất đắc dĩ.
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, cho dù có chết ông ta cũng sẽ không làm bất cứ hành vi phản bội nào!
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
Diệp Khinh Nhu đi chen qua đám người, cô ấy ôm một bó hoa bách tử liên, hoa này tượng trưng cho lòng kính nể đối với quân nhân, cô ấy bước từng bước kiên định về phía Lý Trạch Vũ.
"Cám ơn cậu đã thay một trăm ngàn quân Huyền Vũ hoàn thành nhiệm vụ dở dang của bọn họ!"
Vừa nói, cô ấy vừa đưa bó hoa đến trước mặt Lý Trạch Vũ bằng hai tay.
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt vị nữ chiến thần này tràn đầy vẻ cảm kích sâu đậm, còn có một sự ngưỡng mộ mơ hồ mà đến cả cô ấy cũng không nhận ra được.
Lý Trạch Vũ nhận hoa, hờ hững không nói tiếng nào.
Một lát sau.
Tân Chấn được mấy thành viên Long Tổ do Long Thanh Phong cầm đầu 'Hộ tống rời đi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, kể từ giây phút đó, nhà họ Tân đã hoàn toàn bị khai trừ khỏi hàng ngũ nhưng gia tộc giàu có nhất!
Cũng từ giây phút này trở đi, nhà họ Lý vốn đã như mặt trời ban trưa càng trở nên không thể dao động.
Lý Trạch Vũ đi tới trước mặt Lý Viễn Sơn, cười ha hả nói: "Lão Lý, cháu không làm ông thất vọng chứ!"
"Không cóiI"
Đôi mắt Lý Viễn Sơn ửng đỏ, ông ấy vỗ vai hắn, nức nở nói: 'Lão Lý xem cháu là vinh dự!"
ˆBộp bộp bộp!"
"Bộp bộp bộp...."
Mấy trăm danh tướng, binh lính tới đón tiếp đồng loạt võ tay, tiếng vỗ tay bỗng vang dội như nước thủy triều.
Khi nghỉ thức nghênh đón kết thúc.
Lý Trạch Vũ vẫy vẫy tay với hơn hai mươi chiếc máy bay chuyển vận.
Chín đại vương đánh thuê cùng mười hai chiến thần Tu La nhìn qua cửa sổ, ai cũng toét miệng cười to.
Đưa tiễn không tiếng động, ai cũng không nói ra lời!
Chỉ có điều ngay khi hai mươi mấy chiếc máy bay chuyển vận hạ cánh vững vàng, trên đó có hai người đi xuống.
Lý Trạch Vũ! Tân Chấn!
Dưới ánh mắt của hàng vạn người, chỉ thấy hai người sóng vai đi về phía đám người Tô Cẩn Hoa.
"Long Chủ!"
Lý Trạch Vũ mặc quân phục, chào theo tiêu chuẩn quân đội.
Cảnh tượng này khiến Lý Viễn Sơn đứng cách đó không xa nước mắt lưng tròng.
Mười mấy năm trước, cháu trai ông ấy Lý Thần Quân cũng hiên ngang, khí thế như vậy.
Hôm nay, chắt trai của ông ấy cũng hoàn thành sứ mệnh thần thánh này, đánh đuổi kẻ địch mạnh, thể hiện uy nghiêm nước Hạ, trở thành niềm kiêu hãnh của nhà họ Lý, niềm kiêu hãnh của nước Hại
Có lẽ đây chính là một loại truyền thừa! "Cực khổ rồi!" Tô Cẩn Hoa cầm thật chặt tay Lý Trạch Vũ.
'Tân Chấn đứng một bên nhìn u sầu uể oải, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ.
Tô Gẩn Hoa biết rõ mọi chuyện, nhưng lão cũng không để cho người đã từng lập được công lao hiển hách cho nước Hạ phải khó chịu. Lão vẫn bắt tay ông ta, cho ông ta sự tôn trọng sau cùng.
Trong ánh mắt Tân Chấn tràn đầy vẻ hối hận, còn có một vẻ tiếc nuối bất đắc dĩ.
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, cho dù có chết ông ta cũng sẽ không làm bất cứ hành vi phản bội nào!
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
Diệp Khinh Nhu đi chen qua đám người, cô ấy ôm một bó hoa bách tử liên, hoa này tượng trưng cho lòng kính nể đối với quân nhân, cô ấy bước từng bước kiên định về phía Lý Trạch Vũ.
"Cám ơn cậu đã thay một trăm ngàn quân Huyền Vũ hoàn thành nhiệm vụ dở dang của bọn họ!"
Vừa nói, cô ấy vừa đưa bó hoa đến trước mặt Lý Trạch Vũ bằng hai tay.
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt vị nữ chiến thần này tràn đầy vẻ cảm kích sâu đậm, còn có một sự ngưỡng mộ mơ hồ mà đến cả cô ấy cũng không nhận ra được.
Lý Trạch Vũ nhận hoa, hờ hững không nói tiếng nào.
Một lát sau.
Tân Chấn được mấy thành viên Long Tổ do Long Thanh Phong cầm đầu 'Hộ tống rời đi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, kể từ giây phút đó, nhà họ Tân đã hoàn toàn bị khai trừ khỏi hàng ngũ nhưng gia tộc giàu có nhất!
Cũng từ giây phút này trở đi, nhà họ Lý vốn đã như mặt trời ban trưa càng trở nên không thể dao động.
Lý Trạch Vũ đi tới trước mặt Lý Viễn Sơn, cười ha hả nói: "Lão Lý, cháu không làm ông thất vọng chứ!"
"Không cóiI"
Đôi mắt Lý Viễn Sơn ửng đỏ, ông ấy vỗ vai hắn, nức nở nói: 'Lão Lý xem cháu là vinh dự!"
ˆBộp bộp bộp!"
"Bộp bộp bộp...."
Mấy trăm danh tướng, binh lính tới đón tiếp đồng loạt võ tay, tiếng vỗ tay bỗng vang dội như nước thủy triều.
Khi nghỉ thức nghênh đón kết thúc.
Lý Trạch Vũ vẫy vẫy tay với hơn hai mươi chiếc máy bay chuyển vận.
Chín đại vương đánh thuê cùng mười hai chiến thần Tu La nhìn qua cửa sổ, ai cũng toét miệng cười to.
Đưa tiễn không tiếng động, ai cũng không nói ra lời!