Vu giáo chính là thế lực tà đạo hàng đầu, đó cũng chỉ là thế lực hàng đầu thôi.
Vô Tình Thần cung năm đó thì lại khác, đây chính là làm đến thống nhất tà đạo, thậm chí ép một đám quái vật khổng lồ võ lâm chính đạo không dám ló đầu.
Mà Vô Tình Thần cung có thể trở thành quái vật khổng lồ khiến cho người nghe tin đã sợ mất mật, không chỉ bởi vì thực lực vô địch thiên hạ của Hách Liên
Vô Tình, kinh khủng hơn chính là lưới quan hệ phức tạp rắc rối của nó.
Trước khi nước Hạ mới thành lập, rất nhiều quân phiệt thống lĩnh chiếm đóng một phương đều là người của Vô Tình Thần cung.
Trừ cái đó ra, Vô Tình Thần cung còn có liên quan với một số gia tộc võ cổ. Nghe nói Hách Liên Vô Tình xuất thân từ gia tộc Hách Liên của giới võ cổ.
Tóm lại có thể nói Vu giáo trước mặt Vô Tình Thần cung chính là đàn em trong đàn em.
Năm đó nếu như không phải ba người hòa thượng Nhất Trinh, đạo nhân Vô Trần và Ngọc Linh Lung liều chết trấn áp Hách Liên Vô Tình ở đây, Vô Tình Thần cung cuối cùng chắc chắn sẽ ảnh hưởng bố cục nước Hạ.
Mà bây giờ nếu để Hách Liên Vô Tình trốn thoát hoặc là giết chết ông ta, những tâm phúc tử trung kia của ông ta không còn trói buộc, chắc chắn sẽ quấy nhiễu cả nước Hạ đến long trời lở đất.
Cho nên mấy năm nay ba người Ngọc Linh Lung mới không dám rời khỏi Tử Ngục nửa bước, cũng không dám thư giãn tí nào, bọn họ sợ để cho đại ma đầu này chạy thoát.
“Ba người sắp không được nữa rồi à? Ha ha ha, ha ha ha...” Đầu tiên Hách Liên Vô Tình cười khẽ, đến cuối cùng không nhịn được cất tiếng cười to.
“Bốp bốp bốp!” Tiếng tát tai véo von bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện trước mặt Hách Liên Vô Tình, hắn giơ tay nắm chặt tóc sau gáy rồi tát vào mồm mấy cái.
“Ông cười cái quần què.” Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống, trợn mắt với ông ta.
Hách Liên Vô Tình dường như bị đánh đến hồ đồ, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại.
Không chỉ ông ta, đoàn người Ngọc Linh Lung cũng kinh ngạc, hồn nhiên không nghĩ tới Lý Đại đương gia vừa nói ra tay là ra tay.
“Các người nhìn tôi làm gì?' Lý Trạch Vũ nhún vai, hời hợt nói: “Không thể giết ông ta, dạy dỗ tí cũng có thể nhỉ.”
Vứt bỏ thân phận đại ma đầu của Hách Liên Vô Tình, hắn càng không thích có người làm màu trước mặt mình, cho nên mới không nhịn được ra tay.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt khẽ gật đầu, cảm thấy lời này hình như nói không sai.
Chỉ thấy hòa thượng Nhất Trinh tuốt áo cà sa ra, nhanh chân đi đến trước mặt Hách Liên Vô Tình: “A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi..”
Trong lúc nói chuyện thì nằm đấm không chút khách khí chào hỏi trên người Hách Liên Vô Tình.
Tên này trong miệng nói lòng dạ từ bi, nhưng lại làm chuyện lòng dạ độc ác.
“Ui... A...” Hách Liên Vô Tình bị đánh cho bẹp dí, trong miệng khẽ rên rỉ.
“Con lừa trọc, làm việc tốt thế mà không gọi tôi, uổng công ông đây làm anh em với ộng nhiều năm như vậy.”
Đạo nhân Vô Trần gia nhập hoạt động đánh người.
Đau đớn trên mặt Hách Liên Vô Tình trong nháy mắt tăng thêm mấy phần, nhưng đại ma đầu này vẫn nhẫn nhịn.
“Đủ rồi đó, các người thật sự muốn đánh chết ông ta luôn à?” Ngọc Linh Lung ở một bên khuyên nhủ.
Vô Tình Thần cung năm đó thì lại khác, đây chính là làm đến thống nhất tà đạo, thậm chí ép một đám quái vật khổng lồ võ lâm chính đạo không dám ló đầu.
Mà Vô Tình Thần cung có thể trở thành quái vật khổng lồ khiến cho người nghe tin đã sợ mất mật, không chỉ bởi vì thực lực vô địch thiên hạ của Hách Liên
Vô Tình, kinh khủng hơn chính là lưới quan hệ phức tạp rắc rối của nó.
Trước khi nước Hạ mới thành lập, rất nhiều quân phiệt thống lĩnh chiếm đóng một phương đều là người của Vô Tình Thần cung.
Trừ cái đó ra, Vô Tình Thần cung còn có liên quan với một số gia tộc võ cổ. Nghe nói Hách Liên Vô Tình xuất thân từ gia tộc Hách Liên của giới võ cổ.
Tóm lại có thể nói Vu giáo trước mặt Vô Tình Thần cung chính là đàn em trong đàn em.
Năm đó nếu như không phải ba người hòa thượng Nhất Trinh, đạo nhân Vô Trần và Ngọc Linh Lung liều chết trấn áp Hách Liên Vô Tình ở đây, Vô Tình Thần cung cuối cùng chắc chắn sẽ ảnh hưởng bố cục nước Hạ.
Mà bây giờ nếu để Hách Liên Vô Tình trốn thoát hoặc là giết chết ông ta, những tâm phúc tử trung kia của ông ta không còn trói buộc, chắc chắn sẽ quấy nhiễu cả nước Hạ đến long trời lở đất.
Cho nên mấy năm nay ba người Ngọc Linh Lung mới không dám rời khỏi Tử Ngục nửa bước, cũng không dám thư giãn tí nào, bọn họ sợ để cho đại ma đầu này chạy thoát.
“Ba người sắp không được nữa rồi à? Ha ha ha, ha ha ha...” Đầu tiên Hách Liên Vô Tình cười khẽ, đến cuối cùng không nhịn được cất tiếng cười to.
“Bốp bốp bốp!” Tiếng tát tai véo von bỗng nhiên vang lên.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện trước mặt Hách Liên Vô Tình, hắn giơ tay nắm chặt tóc sau gáy rồi tát vào mồm mấy cái.
“Ông cười cái quần què.” Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống, trợn mắt với ông ta.
Hách Liên Vô Tình dường như bị đánh đến hồ đồ, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại.
Không chỉ ông ta, đoàn người Ngọc Linh Lung cũng kinh ngạc, hồn nhiên không nghĩ tới Lý Đại đương gia vừa nói ra tay là ra tay.
“Các người nhìn tôi làm gì?' Lý Trạch Vũ nhún vai, hời hợt nói: “Không thể giết ông ta, dạy dỗ tí cũng có thể nhỉ.”
Vứt bỏ thân phận đại ma đầu của Hách Liên Vô Tình, hắn càng không thích có người làm màu trước mặt mình, cho nên mới không nhịn được ra tay.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt khẽ gật đầu, cảm thấy lời này hình như nói không sai.
Chỉ thấy hòa thượng Nhất Trinh tuốt áo cà sa ra, nhanh chân đi đến trước mặt Hách Liên Vô Tình: “A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi..”
Trong lúc nói chuyện thì nằm đấm không chút khách khí chào hỏi trên người Hách Liên Vô Tình.
Tên này trong miệng nói lòng dạ từ bi, nhưng lại làm chuyện lòng dạ độc ác.
“Ui... A...” Hách Liên Vô Tình bị đánh cho bẹp dí, trong miệng khẽ rên rỉ.
“Con lừa trọc, làm việc tốt thế mà không gọi tôi, uổng công ông đây làm anh em với ộng nhiều năm như vậy.”
Đạo nhân Vô Trần gia nhập hoạt động đánh người.
Đau đớn trên mặt Hách Liên Vô Tình trong nháy mắt tăng thêm mấy phần, nhưng đại ma đầu này vẫn nhẫn nhịn.
“Đủ rồi đó, các người thật sự muốn đánh chết ông ta luôn à?” Ngọc Linh Lung ở một bên khuyên nhủ.