Ánh mắt Lý Trạch Vũ bỗng trở nên lạnh lẽo, trên người tỏa ra khí thế hống hách kiêu ngạo.
Thực lực của hắn vốn đã nằm trong dự liệu của Hướng Dương Thiên, lúc này. lại cộng thêm kiếm Trường Thiên, Hướng Dương Thiên lập tức nâng cao tinh thần thêm hai mươi phần trăm.
"Xoẹt"
Một tay Lý Trạch Vũ cầm kiếm chém từ trên xuống dưới, trong phút chốc một đường kiếm khí vô hình xuất ra ở trên thân kiếm.
Hướng Dương Thiên không dám coi thường, thân hình sượt qua lựa chọn trốn tránh.
“Ầm!"
Trên tường hiện lên một vết nứt.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mấy người bao gồm cả Hướng Dương Thiên đều thay đổi.
Ai cũng không ngờ Lý Trạch Vũ chỉ tùy tiện xuất ra một kiếm, thế mà đã hung hãn như vậy!
"Giáo chủ, nhận lấy!"
'Tư Mã Tam Nương lấy một hộp gỗ ở bên cạnh quăng ra.
Hướng Dương Thiên bình tĩnh tiếp nhận, lấy ra thanh Mặc Đao từ bên trong. "Keng!"
Mặc Đao ra khỏi vỏ, khiến người ta phải ớn lạnh, nhiệt độ trong phòng dường như đang hạ xuống nhanh chóng.
Hướng Dương Thiên hăm hở nói: "Cậu có kiếm Trường Thiên thì sao? Đao Liệt Diệm trong tay bổn tọa chính là khắc tinh với kiếm của cậu, haha..."
"Thế sao?"
Lý Trạch Vũ lắc đầu khinh thường, chân khẽ động, nhoáng cái đã tới trước mặt Hướng Dương Thiên.
"Soạt!"
Một kiếm từ trên trời chém xuống. “Tốt lắm!”
Khí thế Hướng Dương Thiên không giảm, nhấc đao lên đỡ. "Keng keng!"
Đao kiếm chạm vào nhau, ma sát ra một tia lửa chói mắt.
Hướng Dương Thiên chỉ cảm thấy cả cánh tay mình tê dại, không kìm được mà lùi về phía sau mấy bước.
"Chỉ thế thôi à?” Trong ánh mắt Lý Trạch Vũ lộ ra vẻ khiêu khích. "Hừ"
Hướng Dương Thiên cau mày, lần này nhấc đao lên chủ động công kích trước.
"Keng keng keng!”
Lý Trạch Vũ không lùi cũng không trốn tránh, kiếm Trường Thiên trong tay cứng đối cứng với đao Liệt Diệm của đối phương.
Giờ phút này, dường như hai người không gấp gáp chém chết đối phương, mà đang so xem vũ khí của ai thẳng trước cái đã.
Ngón tay Hướng Dương Thiên nắm chặt đao Liệt Diệm bị đánh tới mức run rẩy, nếu như tiếp tục cứng đối cứng thế này nữa, có thể ông ta còn không thể nào. cầm nổi đao, vì vậy ông ta lập tức vận khí toàn thân tung ra một đao mạnh nhất, thề phải chém bay cả người và kiếm của Lý Trạch Vũ.
"Đi chết đi."
Hướng Dương Thiên phẫn nộ hét lên một tiếng.
Lý Trạch Vũ dù tự tin nhưng cũng không tự phụ, cảm nhận được sự nguy hiểm của một đao này, lập tức không dám đối cứng như ban nãy nữa, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, ngưng tụ khí toàn thân chuyển vào thân kiếm.
"Xoẹt!"
Thực lực của hắn vốn đã nằm trong dự liệu của Hướng Dương Thiên, lúc này. lại cộng thêm kiếm Trường Thiên, Hướng Dương Thiên lập tức nâng cao tinh thần thêm hai mươi phần trăm.
"Xoẹt"
Một tay Lý Trạch Vũ cầm kiếm chém từ trên xuống dưới, trong phút chốc một đường kiếm khí vô hình xuất ra ở trên thân kiếm.
Hướng Dương Thiên không dám coi thường, thân hình sượt qua lựa chọn trốn tránh.
“Ầm!"
Trên tường hiện lên một vết nứt.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mấy người bao gồm cả Hướng Dương Thiên đều thay đổi.
Ai cũng không ngờ Lý Trạch Vũ chỉ tùy tiện xuất ra một kiếm, thế mà đã hung hãn như vậy!
"Giáo chủ, nhận lấy!"
'Tư Mã Tam Nương lấy một hộp gỗ ở bên cạnh quăng ra.
Hướng Dương Thiên bình tĩnh tiếp nhận, lấy ra thanh Mặc Đao từ bên trong. "Keng!"
Mặc Đao ra khỏi vỏ, khiến người ta phải ớn lạnh, nhiệt độ trong phòng dường như đang hạ xuống nhanh chóng.
Hướng Dương Thiên hăm hở nói: "Cậu có kiếm Trường Thiên thì sao? Đao Liệt Diệm trong tay bổn tọa chính là khắc tinh với kiếm của cậu, haha..."
"Thế sao?"
Lý Trạch Vũ lắc đầu khinh thường, chân khẽ động, nhoáng cái đã tới trước mặt Hướng Dương Thiên.
"Soạt!"
Một kiếm từ trên trời chém xuống. “Tốt lắm!”
Khí thế Hướng Dương Thiên không giảm, nhấc đao lên đỡ. "Keng keng!"
Đao kiếm chạm vào nhau, ma sát ra một tia lửa chói mắt.
Hướng Dương Thiên chỉ cảm thấy cả cánh tay mình tê dại, không kìm được mà lùi về phía sau mấy bước.
"Chỉ thế thôi à?” Trong ánh mắt Lý Trạch Vũ lộ ra vẻ khiêu khích. "Hừ"
Hướng Dương Thiên cau mày, lần này nhấc đao lên chủ động công kích trước.
"Keng keng keng!”
Lý Trạch Vũ không lùi cũng không trốn tránh, kiếm Trường Thiên trong tay cứng đối cứng với đao Liệt Diệm của đối phương.
Giờ phút này, dường như hai người không gấp gáp chém chết đối phương, mà đang so xem vũ khí của ai thẳng trước cái đã.
Ngón tay Hướng Dương Thiên nắm chặt đao Liệt Diệm bị đánh tới mức run rẩy, nếu như tiếp tục cứng đối cứng thế này nữa, có thể ông ta còn không thể nào. cầm nổi đao, vì vậy ông ta lập tức vận khí toàn thân tung ra một đao mạnh nhất, thề phải chém bay cả người và kiếm của Lý Trạch Vũ.
"Đi chết đi."
Hướng Dương Thiên phẫn nộ hét lên một tiếng.
Lý Trạch Vũ dù tự tin nhưng cũng không tự phụ, cảm nhận được sự nguy hiểm của một đao này, lập tức không dám đối cứng như ban nãy nữa, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, ngưng tụ khí toàn thân chuyển vào thân kiếm.
"Xoẹt!"