Tây Vực, sông băng Thác Mộc. Một nam một nữ, hai bóng người xuất hiện trên đường gập ghềnh.
Diệp Khuynh Thành nhìn thiên nhiên kỳ diệu, tâm trạng của cô vô cùng thoải mái.
Lý Trạch Vũ nắm tay cô đi từng bước về phía trước! "Tôi mệt!"
Diệp Khuynh Thành thở hổn hển, đây đã là lần nghỉ dừng chân thứ sáu của bọn họ.
Cho dù cô cố hết sức nhắc nhở bản thân phải kiên trì, nhưng gánh nặng cơ thể khiến cô bất lực.
Lý Trạch Vũ lấy một cái bình giữ nhiệt trong túi ra đưa đến trước mặt cô: "Uống nước sôi để làm ấm người."
"Tôi không lạnh, anh uống đi."
Diệp Khuynh Thành mỉm cười.
Lý Trạch Vũ cũng không từ chối, cho dù thể chất cơ thể hắn khác người bình thường, nhưng dưới thời tiết âm hai mươi độ như bây giờ, đến hắn cũng không chịu nổi.
Hắn uống xong thì nhanh chóng đậy nắp lại, để tránh nước sôi đóng băng.
Diệp Khuynh Thành ngồi trên nền tuyết, cô tận hưởng ánh mặt trời.
Roet...
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc lá, hắn thở ra khí lạnh và khói thuốc.
"Bệnh của tôi thật sự nghiêm trọng vậy sao?"
Diệp Khuynh Thành bỗng hỏi.
"Rất nghiêm trọng."
"Vậy tôi sẽ chết sao?"
"Suyt suyt suyt... Có Lý thần y tôi ở đây, Diêm Vương muốn gặp cô cũng phải đi đường vòng!”
Lý Trạch Vũ thoải mái đáp lại.
Diệp Khuynh Thành nở nụ cười, cô vẫy tay nói: "Anh ngồi xuống bên cạnh tôi đi"
Lý Trạch Vũ cũng không già mồm, hắn đi qua ngồi xuống.
Diệp Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn Lý Trạch Vũ, sau đó cô chủ động ôm lấy cánh tay của hắn.
Cũng trong phút giây này, cô có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp của mình trở nên dồn dập.
Lý Trạch Vũ muốn đẩy ra, không ngờ... "Đừng buông tay!"
Giọng Diệp Khuynh Thành vô cùng kiên định. Lý Trạch Vũ chỉ có thể vui vẻ chấp nhận.
"Anh biết không? Mấy năm nay anh thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi, trong giấc mơ của tôi!"
"Ban đầu tôi rất hận anh, cực kỳ hận!"
"Thế nhưng sau đó tôi dần dần buông xuống, bởi vì tôi biết hận anh cũng vô dụng, làm người phải biết tiến về phía trước!"
"Sau đó, thân bất do kỷ tôi được người nhà sắp xếp một cuộc hôn nhân, tôi rất muốn chạy trốn, nhưng lại không trốn được, khi tôi chuẩn bị chấp nhận số mệnh..."
"Anh xuất hiện!"
Diệp Khuynh Thành nói đến đây, hai mắt hơi phiếm hồng.
"Tôi vốn chỉ nghĩ rằng bản thân đã hoàn toàn buông xuống, cho dù anh xuất hiện trước mặt tôi thì lòng tôi vẫn lặng như nước, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh,
tôi mới phát hiện bản thân sai rồi!"
"Khi đó tâm trạng tôi rất phức tạp, cũng vô cùng mê mang, không biết có nên tiếp tục hận anh hay không!"
"Cho đến khi anh cứu tôi ra khỏi bể khổ, tôi phát hiện bản thân thật sự không hận anh, thậm chí còn biết ơn anh..."
Diệp Khuynh Thành nói xong, cô rất tự nhiên dựa đầu vào vai Lý Trạch Vũ. Mà Lý Trạch Vũ cũng không quấy rầy, hắn lẳng lặng làm người nghe.
"Vào một buổi chiều cách đây không lâu, tôi vô tình nghe thấy ông nội và ông cố tôi nói chuyện, khi đó tôi mới biết được thật ra anh cũng là người bị hại!"
Giọng Diệp Khuynh Thành hơi run.
Nhà họ Tần vì châm ngòi mâu thuẫn giữa nhà họ Lý và nhà họ Diệp, nên đã âm thầm bày ra án phong lưu năm đó.
Cô là người bị hại, Lý Trạch Vũ cũng vậy...
Ba năm đó, cô phải chịu vô số ánh mắt xem thường và trào phúng, nhưng hắn cũng phải trải qua ba năm trong tù!
Diệp Khuynh Thành nhìn thiên nhiên kỳ diệu, tâm trạng của cô vô cùng thoải mái.
Lý Trạch Vũ nắm tay cô đi từng bước về phía trước! "Tôi mệt!"
Diệp Khuynh Thành thở hổn hển, đây đã là lần nghỉ dừng chân thứ sáu của bọn họ.
Cho dù cô cố hết sức nhắc nhở bản thân phải kiên trì, nhưng gánh nặng cơ thể khiến cô bất lực.
Lý Trạch Vũ lấy một cái bình giữ nhiệt trong túi ra đưa đến trước mặt cô: "Uống nước sôi để làm ấm người."
"Tôi không lạnh, anh uống đi."
Diệp Khuynh Thành mỉm cười.
Lý Trạch Vũ cũng không từ chối, cho dù thể chất cơ thể hắn khác người bình thường, nhưng dưới thời tiết âm hai mươi độ như bây giờ, đến hắn cũng không chịu nổi.
Hắn uống xong thì nhanh chóng đậy nắp lại, để tránh nước sôi đóng băng.
Diệp Khuynh Thành ngồi trên nền tuyết, cô tận hưởng ánh mặt trời.
Roet...
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc lá, hắn thở ra khí lạnh và khói thuốc.
"Bệnh của tôi thật sự nghiêm trọng vậy sao?"
Diệp Khuynh Thành bỗng hỏi.
"Rất nghiêm trọng."
"Vậy tôi sẽ chết sao?"
"Suyt suyt suyt... Có Lý thần y tôi ở đây, Diêm Vương muốn gặp cô cũng phải đi đường vòng!”
Lý Trạch Vũ thoải mái đáp lại.
Diệp Khuynh Thành nở nụ cười, cô vẫy tay nói: "Anh ngồi xuống bên cạnh tôi đi"
Lý Trạch Vũ cũng không già mồm, hắn đi qua ngồi xuống.
Diệp Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn Lý Trạch Vũ, sau đó cô chủ động ôm lấy cánh tay của hắn.
Cũng trong phút giây này, cô có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp của mình trở nên dồn dập.
Lý Trạch Vũ muốn đẩy ra, không ngờ... "Đừng buông tay!"
Giọng Diệp Khuynh Thành vô cùng kiên định. Lý Trạch Vũ chỉ có thể vui vẻ chấp nhận.
"Anh biết không? Mấy năm nay anh thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi, trong giấc mơ của tôi!"
"Ban đầu tôi rất hận anh, cực kỳ hận!"
"Thế nhưng sau đó tôi dần dần buông xuống, bởi vì tôi biết hận anh cũng vô dụng, làm người phải biết tiến về phía trước!"
"Sau đó, thân bất do kỷ tôi được người nhà sắp xếp một cuộc hôn nhân, tôi rất muốn chạy trốn, nhưng lại không trốn được, khi tôi chuẩn bị chấp nhận số mệnh..."
"Anh xuất hiện!"
Diệp Khuynh Thành nói đến đây, hai mắt hơi phiếm hồng.
"Tôi vốn chỉ nghĩ rằng bản thân đã hoàn toàn buông xuống, cho dù anh xuất hiện trước mặt tôi thì lòng tôi vẫn lặng như nước, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh,
tôi mới phát hiện bản thân sai rồi!"
"Khi đó tâm trạng tôi rất phức tạp, cũng vô cùng mê mang, không biết có nên tiếp tục hận anh hay không!"
"Cho đến khi anh cứu tôi ra khỏi bể khổ, tôi phát hiện bản thân thật sự không hận anh, thậm chí còn biết ơn anh..."
Diệp Khuynh Thành nói xong, cô rất tự nhiên dựa đầu vào vai Lý Trạch Vũ. Mà Lý Trạch Vũ cũng không quấy rầy, hắn lẳng lặng làm người nghe.
"Vào một buổi chiều cách đây không lâu, tôi vô tình nghe thấy ông nội và ông cố tôi nói chuyện, khi đó tôi mới biết được thật ra anh cũng là người bị hại!"
Giọng Diệp Khuynh Thành hơi run.
Nhà họ Tần vì châm ngòi mâu thuẫn giữa nhà họ Lý và nhà họ Diệp, nên đã âm thầm bày ra án phong lưu năm đó.
Cô là người bị hại, Lý Trạch Vũ cũng vậy...
Ba năm đó, cô phải chịu vô số ánh mắt xem thường và trào phúng, nhưng hắn cũng phải trải qua ba năm trong tù!