Mục lục
(Nháp) Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn còn nợ nần gì nữa?

Sắc mặt Hà Vân Phi triệt để đen xì, anh ta rất muốn tiến lên liều mạng với Lý Trạch Vũ.

Nhưng mà anh ta cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi.

Bỏ qua thế lực của nhà họ Lý, hiện tại đối phương có bốn người, mà anh ta chỉ có một…

Vốn không thể đánh lại được!

Tý thiếu, người không biết…1′

Hà Vân Phi nói được nửa câu lập tức im ngay, anh ta thật sợ Lý Trạch Vũ lại nói về vợ mình, thế là sửa lời: “Nhà họ Hà chúng tôi có rất nhiều Lân hợp tác với nhà họ Tân Hoàng Thành, mà thiếu gia Tân Hạo Nhiên và con gái của tôi…”

“Chát!”

Một cái tát giòn tan đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy một bàn tay của Lý Trạch Vũ đáp trên mặt Hà Vân Phi mà không hề báo trước, hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Anh có ý gì? Muốn kéo nhà họ Tân tới để dọa tôi? Hiện tại ông đây cho anh thời gian gọi điện thoại, anh có

thể gọi tất cả người nhà họ Tần tới, xem bọn họ có cứu được anh hay không.”

Dứt lời, hắn bình tĩnh ung dung ngậm một điếu thuốc, đồng thời ra dấu ‘mời’.

Phách lối, bá đạo!

Bốn chữ này bị hắn nắm sít sao.

Ánh mắt Sói Đen cực nóng, sự sùng bái Lý Trạch Vũ trong lòng lại tăng thêm mấy phần.

Đại đương gia có thể trấn áp quần hùng ở Tử Ngục, ở thế giớỉ bên ngoài cũng là một ngạo thế cuồng long!

Hà Vân Phi cố nén tức giận trong lòng, rất muốn đưa tay đi sờ điện thoại, nhưng trong lòng lại có một giọng nói nhắc nhở anh ta tốt nhất đừng làm như vậy.

Phù…

“Lý thiếu, lần này Hà mỗ nhận thua.”

“Nói đỉ, ngài muốn bao nhiêu tiền thì nhà họ Hà sẽ đưa, nhưng mà…”

Nói đến đây, giọng điệu của Hà Vân Phỉ đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Còn nhiều thời gian, chúng ta cưỡi lừa xem sổ sách, cứ chờ xem!”

Mẹ nó!

cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong trợn mắt nhìn chằm chằm Hà Vân Phỉ, nghĩ thầm ai đã cho tên khốn kiếp này dũng khí thế, lại dám uy hiếp ngược lại thiếu gia nhà bọn họ!

“Bĩnh! Bốp!”

“Rầm rầm…”

Hai người không cần đợi Lý Trạch Vũ ra lệnh, dứt khoát vung tay đánh bẹp Hà Vân Phi.

Nhưng mà Lân này Hà Vân Phi không mở miệng cầu xin tha thứ, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợỉ, không phát ra một tiếng kêu rên nào.

“Bốp bốp…”

Cẩu Phú Quý không khỏi thoáng tăng thêm sức, hắn không tin xương cốt của tên khốn kiếp này có thể cứng đến mức nào.

“Có gan thì giết tôi đỉ, các người dám không?”

Hà Vân Phi triệt để bộc phát, gào lên: “Nếu tôi chết, các người cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện còn sống rời khỏi Kim Lăng.”

“Dừng tay!”

Lý Trạch Vũ xua tay ra hiệu cho hai người dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK