Mục lục
(Nháp) Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng ngàn tên quân đoàn Thiên Long lập tức phối hợp mở chốt an toàn súng trong tay.

"Két két két...

Hàng ngàn tên lính đánh thuê sau lưng Lý Trạch Vũ cũng không ngồi yên chờ chết, lần lượt rút súng ra mặt đối mặt.

Chỉ trong chốc lát, hiện trường lập tức tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm.

"Sao cậu dám công khai bắn chết phó soái của ta?" Tần Chấn hùng hồn chất vấn. "Ha ha..."

Lý Trạch Vũ bình tĩnh như thường nói: "Nghe nói Thượng tướng Trương Binh Lễ chỉ xin ông xuất chiến đã bị ông bắn chết, có chuyện này không?"

"Trương Binh Lễ coi thường kỷ cương, không tuân theo mệnh lệnh của tôi nên ông ta đáng chết!"

Tân Chấn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đáp trả lại. "Nói hay lắm!"

"Bốp bốp bốp!"

Đột nhiên Lý Trạch Vũ võ tay.

Tần Chấn ngẩn người, hoàn toàn không biết đối phương nghĩ gì.

"Nếu như Trương tướng đã không tuân theo quân lệnh thì ông ta đáng chết!"

"Vừa rồi tên ngu ngốc kia dám nghỉ ngờ quyết sách của Long chủ, ông nói xem có phải ông ta càng đáng chết hơn

không?”. Truyện Kiếm Hiệp

Khí thể của Lý Trạch Vũ không hề giảm mà còn hỏi ngược lại.

Nhất thời Tân Chấn không phản bác được.

"Tốt lắm, bỏ qua chuyện lúc nãy đi!"

Lý Trạch Vũ hời hợt chuyển sang chuyện khác, sau đó lấy một tập văn kiện từ trên người ra và đưa tới trước mặt Tân Chấn: "Đây là thư bổ nhiệm mà Long chủ giao cho ông."

Tần Chấn nhận lấy, cẩn thận xem xét trước mặt mọi người.

"Không thể nào!"

Mười lăm phút sau.

Tần Chấn ném thư bổ nhiệm xuống dưới đất, gào thét điên cuồng: "Long chủ không thể làm như vậy được!"

"Mẹ nó!"

Lý Trạch Vũ chửi măng, chĩa thẳng súng trong tay vào Tần Chấn: "Mẹ nó, có phải ông muốn tạo phản không? Tôi nói cho ông biết, Long chủ ban cho ông đây đại quyền sinh sát, ông có tin ông đây pằng một phát thì ông chỉ có thể uổng mạng không?"

"Nếu như cậu dám bắn!" Ánh mắt của Tần Chấn u ám.

Ông ta tuyệt đối không tin Lý Trạch Vũ dám nổ súng bắn ông ta.

Nhưng đó chỉ là những gì ông ta nghĩ!

"Đoàng đoàng đoàng!"

Lý Trạch Vũ trực tiếp bóp cò, nổ liên tiếp ba phát súng.

Ð*t m*I

May mà Tần Chấn phản ứng khá nhanh, dễ dàng tránh được ba viên đạn, điều này chứng tỏ thân thủ của người này rất lợi hại.

"Mọi người đều thấy đấy, chính ông ta muốn tôi nổ súng."

Lý Trạch Vũ nhìn mọi người xung quanh, biểu cảm trông rất vô tội.

Tân Chấn giơ cao bàn tay to lớn, trong lúc ông ta chuẩn bị ra lệnh.

"Ông có thể ra lệnh nhưng chỉ cần ông dám ra lệnh thì chứng tỏ ông, lão già này muốn tạo phản!"

Lý Trạch Vũ mở miệng trước, trực tiếp chụp cái mũ lớn lên đầu ông ta.

Tay của Tân Chấn cứng đờ giữa không trung, không biết nên thu tay hay tiếp tục vẫy tay ra lệnh.

Ra lệnh, người ta sẽ nói ông ta muốn tạo phản!

Còn không ra lệnh thì ông ta phải giao ra quyền kiểm soát quân khu Tây Cương!

Mẹ nó chứ, tại sao có thể như vậy!

Trên mặt Tần Chấn lộ vẻ khó coi như ăn phải phân chó...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK