Tại sao ba người Ngọc Linh Lung lại xuất hiện ở Tử Ngục, nguyên nhân gì khiến bọn họ mấy chục năm chưa từng bước ra khỏi ngục giam này nửa bước.
Lý Trạch Vũ không phải chưa từng hỏi nguyên nhân, nhưng cho tới bây giờ ba người kia đều trả lời cho có lệ, nói non xanh nước biếc gì đó, thích hợp dưỡng lão.
Đây không phải là chuyện đùa.
Tội Thành ở khu vực cực bắc, bốn mùa giá lạnh, là nơi chim cũng sẽ không tới để i.
Nơi quỷ quái này thích hợp dưỡng lão? Lừa quỷ à?
Có điều ba người không muốn nói, Lý Trạch Vũ cũng không ép buộc, nhưng mà không ngờ hôm nay mấy người sẽ chủ động lựa chọn thẳng thần.
“Tiền bối Vô Trần, rốt cuộc là nguyên nhân gì?”
Hai tay hòa thượng Tố Nhân chắp lại hỏi.
Đạo nhân Vô Trần trầm giọng nói: “Mấy người các cậu đi theo chúng tôi đi.” Nói xong cùng hòa thượng Nhất Trinh và Ngọc Linh Lung dẫn đầu rời đi.
Lý Trạch Vũ không hề suy nghĩ mà đi theo.
Một lát sau, đoàn người lách qua sân bóng rổ ngục giam đi tới bể chứa nước thải.
“Cạch!” Phất trần trong tay đạo nhân Vô Trần vẩy một cái, đễ dàng cạy mở nắp sắt ở bên cạnh bể chứa nước thải.
Sau khi đoàn người chui xuống đất, mùi thối xộc vào mũi. Nhiều lần chuyển hướng, cuối cùng đi tới trước một hồ băng.
Mặc dù hồ băng này được tách biệt khỏi dòng nước hôi hám thải ra, nhưng vẫn có một mùi thối khó ngửi.
“Bịch...” Ba người đạo nhân Vô Trần nín thở, không hề do dự mà nhảy xuống.
Ba người Ngọc Phượng Hoàng nhìn nhau rồi nhảy xuống theo.
Lý Trạch Vũ là người nhảy cuối cùng.
Tiến vào hồ băng, lập tức có một lưồng không khí lạnh thổi tới, cũng may đoàn người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, khí trong người có thể ngăn cản không khí lạnh.
Một lát sau.
“Soạt!”
Một đầu trọc từ trong nước ngoi lên, chính là hòa thượng Nhất Trinh.
Ngay sau đó lại có một cái đầu ló ra.
Nơi này vậy mà có động thiên khác, trông giống như là một địa cung, chỉ là có hơi lờ mờ.
Leo lên khỏi mặt nước, đạo nhân Vô Trần lấy ra một cây châm lửa từ vách đá nào đó, thắp sáng mười mấy ngọn đèn được nối với nhau, cung điện dưới lòng đất trong nháy mắt sáng rực.
“Mẹ nó!” Trong miệng Lý Trạch Vũ xổ một câu chửi thề.
Sắc mặt Ngọc Phượng Hoàng và đạo nhân Vân Trung cùng hòa thượng Tố Nhân đều thay đổi.
Chỉ nhìn thấy một sợi xích sắt được buộc chặt vào bốn cây cột chống trời trong cung điện dưới lòng đất, đầu còn lại của bốn sợi xích sắt xuyên qua xương tỳ bà của một người.
Người kia tóc tai bù xù, khiến người ta không nhìn thấy rõ hình dáng của hắn, mà quần áo trên người thì rách mướp, cho dù còn chưa tới gần cũng có thể ngửi được một mùi thối gay mũi.
Lấy mùi hôi chua để phán đoán, Lý Trạch Vũ đoán chừng người này ít ra đã hai tới ba mươi năm chưa tắm rửa.
“Lão quỷ, mấy người chúng ta tới thăm ông.” Hòa thượng Nhất Trinh hùng hổ. Người kia hình như không nghe thấy nên không nhúc nhích.
“Đừng giả chết.” Đạo nhân Vô Nhân hừ một tiếng: “Nếu như ông muốn chết thật, chúng tôi cũng có thể thành toàn cho ông.”
“Khặc khặc khặc... Các ông dám giết bản tọa.” Giọng nói khàn khàn vang lên.
Lý Trạch Vũ không phải chưa từng hỏi nguyên nhân, nhưng cho tới bây giờ ba người kia đều trả lời cho có lệ, nói non xanh nước biếc gì đó, thích hợp dưỡng lão.
Đây không phải là chuyện đùa.
Tội Thành ở khu vực cực bắc, bốn mùa giá lạnh, là nơi chim cũng sẽ không tới để i.
Nơi quỷ quái này thích hợp dưỡng lão? Lừa quỷ à?
Có điều ba người không muốn nói, Lý Trạch Vũ cũng không ép buộc, nhưng mà không ngờ hôm nay mấy người sẽ chủ động lựa chọn thẳng thần.
“Tiền bối Vô Trần, rốt cuộc là nguyên nhân gì?”
Hai tay hòa thượng Tố Nhân chắp lại hỏi.
Đạo nhân Vô Trần trầm giọng nói: “Mấy người các cậu đi theo chúng tôi đi.” Nói xong cùng hòa thượng Nhất Trinh và Ngọc Linh Lung dẫn đầu rời đi.
Lý Trạch Vũ không hề suy nghĩ mà đi theo.
Một lát sau, đoàn người lách qua sân bóng rổ ngục giam đi tới bể chứa nước thải.
“Cạch!” Phất trần trong tay đạo nhân Vô Trần vẩy một cái, đễ dàng cạy mở nắp sắt ở bên cạnh bể chứa nước thải.
Sau khi đoàn người chui xuống đất, mùi thối xộc vào mũi. Nhiều lần chuyển hướng, cuối cùng đi tới trước một hồ băng.
Mặc dù hồ băng này được tách biệt khỏi dòng nước hôi hám thải ra, nhưng vẫn có một mùi thối khó ngửi.
“Bịch...” Ba người đạo nhân Vô Trần nín thở, không hề do dự mà nhảy xuống.
Ba người Ngọc Phượng Hoàng nhìn nhau rồi nhảy xuống theo.
Lý Trạch Vũ là người nhảy cuối cùng.
Tiến vào hồ băng, lập tức có một lưồng không khí lạnh thổi tới, cũng may đoàn người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, khí trong người có thể ngăn cản không khí lạnh.
Một lát sau.
“Soạt!”
Một đầu trọc từ trong nước ngoi lên, chính là hòa thượng Nhất Trinh.
Ngay sau đó lại có một cái đầu ló ra.
Nơi này vậy mà có động thiên khác, trông giống như là một địa cung, chỉ là có hơi lờ mờ.
Leo lên khỏi mặt nước, đạo nhân Vô Trần lấy ra một cây châm lửa từ vách đá nào đó, thắp sáng mười mấy ngọn đèn được nối với nhau, cung điện dưới lòng đất trong nháy mắt sáng rực.
“Mẹ nó!” Trong miệng Lý Trạch Vũ xổ một câu chửi thề.
Sắc mặt Ngọc Phượng Hoàng và đạo nhân Vân Trung cùng hòa thượng Tố Nhân đều thay đổi.
Chỉ nhìn thấy một sợi xích sắt được buộc chặt vào bốn cây cột chống trời trong cung điện dưới lòng đất, đầu còn lại của bốn sợi xích sắt xuyên qua xương tỳ bà của một người.
Người kia tóc tai bù xù, khiến người ta không nhìn thấy rõ hình dáng của hắn, mà quần áo trên người thì rách mướp, cho dù còn chưa tới gần cũng có thể ngửi được một mùi thối gay mũi.
Lấy mùi hôi chua để phán đoán, Lý Trạch Vũ đoán chừng người này ít ra đã hai tới ba mươi năm chưa tắm rửa.
“Lão quỷ, mấy người chúng ta tới thăm ông.” Hòa thượng Nhất Trinh hùng hổ. Người kia hình như không nghe thấy nên không nhúc nhích.
“Đừng giả chết.” Đạo nhân Vô Nhân hừ một tiếng: “Nếu như ông muốn chết thật, chúng tôi cũng có thể thành toàn cho ông.”
“Khặc khặc khặc... Các ông dám giết bản tọa.” Giọng nói khàn khàn vang lên.