Nam Cung Thạc như vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ.
Trước đó ông ta mải mê lo nghĩ cho thương tích của mình, vì vậy mới quên bản thân đã uống phải độc cóc của Lý Trạch Vũ.
“Tút tút tút!”
Cúp điện thoại, Nam Cung Thạc gầm lên: “Người đâu, lập tức gọi Tái Hoa Đà tới đây cho bổn toại”
“Vâng!” Một gã trai cung kính lui ra ngoài. Một lúc sau.
Dưới sự dẫn đường của gã trai nọ, một lão già mặt đầy nếp nhăn tập tễnh đi vào.
Lão ta tên là Cổ Thừa Phong, là truyền nhân đời thứ chín mươi chín của Dược Vương cốc, được mệnh danh là Tái Hoa Đà.
“Bái kiến các chủ!”
Cố Thừa Phong chắp tay hành lễ.
“Ông hãy mau qua đây kiểm tra cơ thể của bổn toạ.” Nam Cung Thạc sải bước tới nghênh đón.
Nhìn vào dáng vẻ hoảng hốt của đối phương, Cổ Thừa Phong không dám coi nhẹ, lập tức bắt mạch cho Nam Cung Thạc.
Một hồi sau.
“Các chủ, cơ thể ông không có gì bất ổn, ông có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Cổ Thừa Phong ngạc nhiên ra mặt, thầm nghĩ liệu có phải dạo này Nam Cung Thạc rảnh rỗi sinh nông nổi nên ông ta mới cố tình kiếm chuyện hay không.
Nam Cung Thạc nghiêm mặt, hỏi: “Ông khẳng định cơ thể tôi rất bình thường?”
“Lẽ nào các chủ không tin tưởng y thuật của Cổ mỗ?”
Cổ Thừa Phong hỏi ngược lại với vẻ mặt tự tin.
Chân mày Nam Cung Thạc nhíu chặt thành chữ “xuyên”.
Đương nhiên, Nam Cung Thạc hiểu rất rõ trình độ y thuật của Cổ Thừa Phong, nhưng vấn đề là thi thoảng người ngợm ông ta lại lên cơn ngứa ngáy y như lời Lý Trạch Vũ tả.
“Ông có hiểu biết về độc cóc không?”
Nam Cung Thạc hỏi tiếp.
Độc cóc?
Cổ Thừa Phong ngẩn người, không khỏi nhíu mày: “Tôi biết chứ, hơn nữa còn giải độc được mấy lần rồi. Tại sao các chủ lại hỏi tới việc này?”
“Thật không dám giấu, mấy ngày trước bổn toạ bất cẩn nên mới trúng gian kế của một tên tiểu quỷ, tôi bị trúng độc cóc mất rồi!”
Thân là lãnh đạo, hơn nữa cũng rất sĩ diện, Nam Cung Thạc đã rất xấu hổ khi phải nói ra tình hình thật sự.
“Các chủ, Cổ mỗ có thể đảm bảo cơ thể ông không có chút bất thường nào, chắc chắn không trúng độc cóc!”
“Ông chắc chứ?”
“Cổ mỗ có thể lấy đầu mình ra để bảo đảm!” “Vậy tại sao dạo này bổn tọa lại bị ngứa?”
“Có phải là vì bị muỗi cắn không?”
Nghe thế, đôi mắt Nam Cung Thạc bừng sáng.
Mặc dù đã bắt đầu vào đông nhưng Điền Nam là khu vực rừng mưa nhiệt đới, vẫn còn khá nhiều muỗi.
“Ha ha ha...”
Trong cơn kích động, Nam Cung Thạc không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi cho dãy số trước đó.
“Tiểu Nam, ông sợ rồi phải không?” Lý Trạch Vũ lại giở giọng chọc tức.
Nam Cung Thạc cười sang sảng, đáp: “Cậu coi bổn toạ là đứa trẻ ba tuổi sao? Bổn toạ không hề trúng độc!”
“Hả? Xem ra không thể lừa được ông rồi!” Lý Trạch Vũ nói với giọng hụt hãng.
Nghe xong, Nam Cung Thạc càng thêm khẳng định đối phương đang lừa mình, ông ta không khỏi lớn tiếng châm chọc: “Oắt con, tốt nhất là cậu nên cầu nguyện mình chết dưới tay Trấn Nam Vương. Bằng không nếu có một ngày cậu rơi vào tay bổn toạ thì bổn toạ nhất định sẽ khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Tiểu Nam à, ông đừng quan tâm đến vấn đề sống chết của tôi nữa. Chúng ta bàn một chút về chuyện độc cóc đi.”
Lý Trạch Vũ thở dài, đáp: “Không biết ông có từng nghe nói chưa. Trên thế gian này có một loài cóc đến từ sông băng lạnh lẽo, nước bọt do nó tiết ra không màu không vị, không thể phát hiện được bằng phương pháp thông thường!”
Cái gì?!
Trước đó ông ta mải mê lo nghĩ cho thương tích của mình, vì vậy mới quên bản thân đã uống phải độc cóc của Lý Trạch Vũ.
“Tút tút tút!”
Cúp điện thoại, Nam Cung Thạc gầm lên: “Người đâu, lập tức gọi Tái Hoa Đà tới đây cho bổn toại”
“Vâng!” Một gã trai cung kính lui ra ngoài. Một lúc sau.
Dưới sự dẫn đường của gã trai nọ, một lão già mặt đầy nếp nhăn tập tễnh đi vào.
Lão ta tên là Cổ Thừa Phong, là truyền nhân đời thứ chín mươi chín của Dược Vương cốc, được mệnh danh là Tái Hoa Đà.
“Bái kiến các chủ!”
Cố Thừa Phong chắp tay hành lễ.
“Ông hãy mau qua đây kiểm tra cơ thể của bổn toạ.” Nam Cung Thạc sải bước tới nghênh đón.
Nhìn vào dáng vẻ hoảng hốt của đối phương, Cổ Thừa Phong không dám coi nhẹ, lập tức bắt mạch cho Nam Cung Thạc.
Một hồi sau.
“Các chủ, cơ thể ông không có gì bất ổn, ông có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Cổ Thừa Phong ngạc nhiên ra mặt, thầm nghĩ liệu có phải dạo này Nam Cung Thạc rảnh rỗi sinh nông nổi nên ông ta mới cố tình kiếm chuyện hay không.
Nam Cung Thạc nghiêm mặt, hỏi: “Ông khẳng định cơ thể tôi rất bình thường?”
“Lẽ nào các chủ không tin tưởng y thuật của Cổ mỗ?”
Cổ Thừa Phong hỏi ngược lại với vẻ mặt tự tin.
Chân mày Nam Cung Thạc nhíu chặt thành chữ “xuyên”.
Đương nhiên, Nam Cung Thạc hiểu rất rõ trình độ y thuật của Cổ Thừa Phong, nhưng vấn đề là thi thoảng người ngợm ông ta lại lên cơn ngứa ngáy y như lời Lý Trạch Vũ tả.
“Ông có hiểu biết về độc cóc không?”
Nam Cung Thạc hỏi tiếp.
Độc cóc?
Cổ Thừa Phong ngẩn người, không khỏi nhíu mày: “Tôi biết chứ, hơn nữa còn giải độc được mấy lần rồi. Tại sao các chủ lại hỏi tới việc này?”
“Thật không dám giấu, mấy ngày trước bổn toạ bất cẩn nên mới trúng gian kế của một tên tiểu quỷ, tôi bị trúng độc cóc mất rồi!”
Thân là lãnh đạo, hơn nữa cũng rất sĩ diện, Nam Cung Thạc đã rất xấu hổ khi phải nói ra tình hình thật sự.
“Các chủ, Cổ mỗ có thể đảm bảo cơ thể ông không có chút bất thường nào, chắc chắn không trúng độc cóc!”
“Ông chắc chứ?”
“Cổ mỗ có thể lấy đầu mình ra để bảo đảm!” “Vậy tại sao dạo này bổn tọa lại bị ngứa?”
“Có phải là vì bị muỗi cắn không?”
Nghe thế, đôi mắt Nam Cung Thạc bừng sáng.
Mặc dù đã bắt đầu vào đông nhưng Điền Nam là khu vực rừng mưa nhiệt đới, vẫn còn khá nhiều muỗi.
“Ha ha ha...”
Trong cơn kích động, Nam Cung Thạc không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi cho dãy số trước đó.
“Tiểu Nam, ông sợ rồi phải không?” Lý Trạch Vũ lại giở giọng chọc tức.
Nam Cung Thạc cười sang sảng, đáp: “Cậu coi bổn toạ là đứa trẻ ba tuổi sao? Bổn toạ không hề trúng độc!”
“Hả? Xem ra không thể lừa được ông rồi!” Lý Trạch Vũ nói với giọng hụt hãng.
Nghe xong, Nam Cung Thạc càng thêm khẳng định đối phương đang lừa mình, ông ta không khỏi lớn tiếng châm chọc: “Oắt con, tốt nhất là cậu nên cầu nguyện mình chết dưới tay Trấn Nam Vương. Bằng không nếu có một ngày cậu rơi vào tay bổn toạ thì bổn toạ nhất định sẽ khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Tiểu Nam à, ông đừng quan tâm đến vấn đề sống chết của tôi nữa. Chúng ta bàn một chút về chuyện độc cóc đi.”
Lý Trạch Vũ thở dài, đáp: “Không biết ông có từng nghe nói chưa. Trên thế gian này có một loài cóc đến từ sông băng lạnh lẽo, nước bọt do nó tiết ra không màu không vị, không thể phát hiện được bằng phương pháp thông thường!”
Cái gì?!