“Thần phục cậu?”
“Ha ha, ha ha ha ha...”
Hướng Dương Thiên cười đến mức mặt mũi vặn vẹo, giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất trên thế giới.
“Lão già, còn cười tôi đánh chết ông.” Vật Tương Vong giơ nắm đấm lên, dáng vẻ tôi không nói đùa.
'Tư Mã Tam Nương khinh thường lắc đầu, bình tĩnh tự nhiên nói: “Lý Trạch Vũ, không thể không nói cậu là kỳ tài hiếm có thế gian, đáng tiếc cậu có trái tim không biết trời cao đất rộng.”
'Từ xưa đến nay, nhìn khắp thiên hạ cũng không tìm thấy người thứ hai có thiên phú tốt hơn Lý Trạch Vũ.
Đây là sự thật không thể chối cãi.
Nếu như vào mười chín năm trước, bà ta tin tưởng Lý Trạch Vũ có thể đánh bại Hướng Dương Thiên, nhưng bây giờ...
Không thể nào, tuyệt đối không thể. “Tam nương, bà đừng nói trước.”
Ánh mắt Hướng Dương Thiên vẫn nhìn chằm chằm Nam Cung Thạc: “Lời bản tọa vừa mới hỏi cậu vẫn chưa trả lời.”
Giờ phút này, Nam Cung Thạc cảm thấy mình giống như bị mãnh thú hồng hoang theo dõi, trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi.
Nhìn dáng vẻ Lý Trạch Vũ bình tĩnh, ông ta không khỏi hoài nghỉ tên này rốt cuộc có phải đối thủ của Hướng Dương Thiên không.
Vừa nghĩ tới thì Đại hộ pháp hơi chột dạ nói: “Giáo chủ, độc cóc trong người tôi... “
Ha ha ha, quả nhiên bản tọa không đoán sai."
Vẻ mặt Hướng Dương Thiên “tôi đã sớm nghĩ tới”, ông ta khoát tay ngắt lời: “Bản tọa đã tìm được cách giải độc cóc rồi, bây giờ bản tọa cho ông một cơ hội, chỉ cần bây giờ ông quỷ xuống sám hối, như vậy bản tọa có thể bỏ qua chuyện cũ.
Cách giải độc?
Hai mắt Nam Cung Thạc không khỏi tỏa sáng, nhưng Đại hộ pháp luôn luôn cẩn thận sao có thể tin tưởng tùy tiện?
Lỡ như đến lúc đó làm mất lòng Lý Trạch Vũ hoàn toàn, mà Hướng Dương Thiên lại không có cách giải độc, vậy thì xong mẹ nó rồi.
“Đời này già đây chỉ trung thành với một mình Lý giáo chủ.”
Sau khi cân nhắc lợi hại, Nam Cung Thạc vẫn lựa chọn tạm thời thần phục Lý Trạch Vũ.
“Tiểu Nam, được lắm. Cậu chủ chúng tôi quả nhiên không nhìn lâm ông.” Cẩu Phú Quý vỗ vai Nam Cung Thạc, vẻ mặt tán thưởng.
Nam Cung Thạc cười xòa nói: “Có thể thần phục Lý giáo chủ cùng hai vị là vinh hạnh của tôi.”
Lý Trạch Vũ nhìn về phía hai người Hướng Dương Thiên, nhún vai một cái nói: “Kế hoạch các người xúi giục Tiểu Nam đã thất bại, có cần suy nghĩ thêm về đề nghị tôi vừa mới nói không?”
“Lão Hướng, Tam Nương, hai người nghe tôi nói.” Nam Cung Thạc chủ động mở miệng thuyết phục: “Lý giáo chủ thần công cái thế, hơn nữa có nhân mạch lớn mạnh trong quan phủ, thần phục Lý giáo chủ là đề nghị tốt, đến lúc đó hai người không cần trốn tránh nữa.”
“Ông..” Khóe miệng Tư Mã Tam Nương hung hăng co rút mấy lần, hiển nhiên đã bị Nam Cung Thạc chọc tức không nhẹ.
“Ha ha ha!” Hướng Dương Thiên giận quá mà cười: “Trên thế giới này ai đáng cho bản tọa thần phục? Cho dù là năm Hách Liên Vô Tình còn sống thì ông ta cũng không dám nói lời này với bản tọa, chỉ dựa vào thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu á?”
“Khoác lác!” Trong miệng Lý Trạch Vũ phun ra hai chữ.
Mặc dù hắn chưa từng lĩnh giáo thực lực của Hác Liên Vô Tình, nhưng người ta có thể trở thành kẻ mạnh trấn áp một thời đại thì sao có ai có thể so sánh với ông ấy?
Nếu người đó thật sự xuất hiện ở đây, chỉ sợ Hướng Dương Thiên đã sợ đến mức tè ra quần.
“Người trẻ tuổi, thật ra bản tọa rất thưởng thức cậu.” Hướng Dương Thiên cũng không tức giận, lập tức chuyển đề tài nói: “Không bằng cậu thần phục bản tọa, bản tọa hứa cho cậu làm phó giáo chủ Vu giáo, dưới một người trên vạn người, thế nào?”
“Phó giáo chủ à?” Lý Trạch Vũ xoa đôi tay, giống như bị hấp dẫn. 'Thấy một màn này, Nam Cung Thạc lập tức luống cuống.
Nếu Lý Trạch Vũ thần phục Hướng Dương Thiên thì rất có thể người sau sẽ là người đầu tiên làm thịt ông ta trước.
“Giáo chủ, tuyệt đối đừng bị lừa.” Nam Cung Thạc lo lắng nhắc nhở: “Thập Điện Chủ và tả hửu sứ đều bị người quan phủ mang đi rồi, ngoài ra còn mấy trăm con rối trẻ con quan trọng đều bị khống chế, có thể nói Vu giáo chỉ còn trên danh nghĩa thôi.”
“Ông nói gì?” Lý Trạch Vũ còn chưa tỏ thái độ, Hướng Dương Thiên đối diện lập tức trở nên kích động.
Nam Cung Thạc cười ha ha nói: “Lão Hướng, Vu giáo chỉ còn trên danh nghĩa thôi, ông cũng không cần nằm mơ giữa ban ngày tiếp nữa.”
“Ha ha, ha ha ha ha...”
Hướng Dương Thiên cười đến mức mặt mũi vặn vẹo, giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất trên thế giới.
“Lão già, còn cười tôi đánh chết ông.” Vật Tương Vong giơ nắm đấm lên, dáng vẻ tôi không nói đùa.
'Tư Mã Tam Nương khinh thường lắc đầu, bình tĩnh tự nhiên nói: “Lý Trạch Vũ, không thể không nói cậu là kỳ tài hiếm có thế gian, đáng tiếc cậu có trái tim không biết trời cao đất rộng.”
'Từ xưa đến nay, nhìn khắp thiên hạ cũng không tìm thấy người thứ hai có thiên phú tốt hơn Lý Trạch Vũ.
Đây là sự thật không thể chối cãi.
Nếu như vào mười chín năm trước, bà ta tin tưởng Lý Trạch Vũ có thể đánh bại Hướng Dương Thiên, nhưng bây giờ...
Không thể nào, tuyệt đối không thể. “Tam nương, bà đừng nói trước.”
Ánh mắt Hướng Dương Thiên vẫn nhìn chằm chằm Nam Cung Thạc: “Lời bản tọa vừa mới hỏi cậu vẫn chưa trả lời.”
Giờ phút này, Nam Cung Thạc cảm thấy mình giống như bị mãnh thú hồng hoang theo dõi, trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi.
Nhìn dáng vẻ Lý Trạch Vũ bình tĩnh, ông ta không khỏi hoài nghỉ tên này rốt cuộc có phải đối thủ của Hướng Dương Thiên không.
Vừa nghĩ tới thì Đại hộ pháp hơi chột dạ nói: “Giáo chủ, độc cóc trong người tôi... “
Ha ha ha, quả nhiên bản tọa không đoán sai."
Vẻ mặt Hướng Dương Thiên “tôi đã sớm nghĩ tới”, ông ta khoát tay ngắt lời: “Bản tọa đã tìm được cách giải độc cóc rồi, bây giờ bản tọa cho ông một cơ hội, chỉ cần bây giờ ông quỷ xuống sám hối, như vậy bản tọa có thể bỏ qua chuyện cũ.
Cách giải độc?
Hai mắt Nam Cung Thạc không khỏi tỏa sáng, nhưng Đại hộ pháp luôn luôn cẩn thận sao có thể tin tưởng tùy tiện?
Lỡ như đến lúc đó làm mất lòng Lý Trạch Vũ hoàn toàn, mà Hướng Dương Thiên lại không có cách giải độc, vậy thì xong mẹ nó rồi.
“Đời này già đây chỉ trung thành với một mình Lý giáo chủ.”
Sau khi cân nhắc lợi hại, Nam Cung Thạc vẫn lựa chọn tạm thời thần phục Lý Trạch Vũ.
“Tiểu Nam, được lắm. Cậu chủ chúng tôi quả nhiên không nhìn lâm ông.” Cẩu Phú Quý vỗ vai Nam Cung Thạc, vẻ mặt tán thưởng.
Nam Cung Thạc cười xòa nói: “Có thể thần phục Lý giáo chủ cùng hai vị là vinh hạnh của tôi.”
Lý Trạch Vũ nhìn về phía hai người Hướng Dương Thiên, nhún vai một cái nói: “Kế hoạch các người xúi giục Tiểu Nam đã thất bại, có cần suy nghĩ thêm về đề nghị tôi vừa mới nói không?”
“Lão Hướng, Tam Nương, hai người nghe tôi nói.” Nam Cung Thạc chủ động mở miệng thuyết phục: “Lý giáo chủ thần công cái thế, hơn nữa có nhân mạch lớn mạnh trong quan phủ, thần phục Lý giáo chủ là đề nghị tốt, đến lúc đó hai người không cần trốn tránh nữa.”
“Ông..” Khóe miệng Tư Mã Tam Nương hung hăng co rút mấy lần, hiển nhiên đã bị Nam Cung Thạc chọc tức không nhẹ.
“Ha ha ha!” Hướng Dương Thiên giận quá mà cười: “Trên thế giới này ai đáng cho bản tọa thần phục? Cho dù là năm Hách Liên Vô Tình còn sống thì ông ta cũng không dám nói lời này với bản tọa, chỉ dựa vào thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu á?”
“Khoác lác!” Trong miệng Lý Trạch Vũ phun ra hai chữ.
Mặc dù hắn chưa từng lĩnh giáo thực lực của Hác Liên Vô Tình, nhưng người ta có thể trở thành kẻ mạnh trấn áp một thời đại thì sao có ai có thể so sánh với ông ấy?
Nếu người đó thật sự xuất hiện ở đây, chỉ sợ Hướng Dương Thiên đã sợ đến mức tè ra quần.
“Người trẻ tuổi, thật ra bản tọa rất thưởng thức cậu.” Hướng Dương Thiên cũng không tức giận, lập tức chuyển đề tài nói: “Không bằng cậu thần phục bản tọa, bản tọa hứa cho cậu làm phó giáo chủ Vu giáo, dưới một người trên vạn người, thế nào?”
“Phó giáo chủ à?” Lý Trạch Vũ xoa đôi tay, giống như bị hấp dẫn. 'Thấy một màn này, Nam Cung Thạc lập tức luống cuống.
Nếu Lý Trạch Vũ thần phục Hướng Dương Thiên thì rất có thể người sau sẽ là người đầu tiên làm thịt ông ta trước.
“Giáo chủ, tuyệt đối đừng bị lừa.” Nam Cung Thạc lo lắng nhắc nhở: “Thập Điện Chủ và tả hửu sứ đều bị người quan phủ mang đi rồi, ngoài ra còn mấy trăm con rối trẻ con quan trọng đều bị khống chế, có thể nói Vu giáo chỉ còn trên danh nghĩa thôi.”
“Ông nói gì?” Lý Trạch Vũ còn chưa tỏ thái độ, Hướng Dương Thiên đối diện lập tức trở nên kích động.
Nam Cung Thạc cười ha ha nói: “Lão Hướng, Vu giáo chỉ còn trên danh nghĩa thôi, ông cũng không cần nằm mơ giữa ban ngày tiếp nữa.”