Trong cung điện Buckingham.
Cả người hòa thượng Nhất Trinh nhẹ như chim yến, ông ta đùa giốn binh sĩ nước Anh xoay vòng vòng.
Nigel tức đến mức đen mặt, toàn thân run rẩy. Cuối cùng người tổ chức thứ 6 đến. “Bắt lão hòa thượng này lại, mặc kệ sống chết...”
Lão hòa thượng trước mặt này rõ ràng mạnh quá đáng, nhưng ông ấy không làm tổn thương người ta mà xem bọn họ như kẻ ngốc mà giỡn tới giốn lui.
Cho nên Nigel rất tức giận.
“Tướng quân Nigel yên tâm, Đằng Ước của tổ chức chúng tôi đến rồi, hoàn toàn có năng lực bắt sống lão hòa thượng này, đến lúc lại giao cho tướng quân ngài xử lý.”
“Ồ? Đăng Ước tự mình đến.” Đôi mắt Nigel sáng ngời.
Đằng Ước là một trong số những người có thân thủ tốt nhất của tổ chức thứ 6, đã từng vì cứu một quan viên quốc gia của bọn họ mà một mình xâm nhập vào khu vực cướp biển nào đó.
Không chỉ cứu về quan viên kia, còn tắm máu cả bầy cướp biển kia.
Hắn ta có lòng tin tuyệt đối với Đằng Ước.
Một binh lính chạy tới bẩm báo: “Đằng Ước bị lão hòa thượng kia phế rồi.”
Cái gì? Nghe tin tức này, sắc mặt Nigel và người phụ trách tổ chức thứ sáu đầy khiếp sợ.
Người phụ trách tổ chức thứ sáu rất tức giận.
Vừa nãy còn thề son sắt trước mặt Nigel rằng Đằng Ước có thể bắt sống lão hòa thượng, kết quả một lát sau đã bị vả mặt.
Không bao lâu cao thủ tổ chức thứ sau đã dốc hết sức.
“Đám người nước ngoài, các người muốn chết à?” Hòa thượng Nhất Trinh muốn giết người, ông ấy ra tay xử lý mấy tên cường giả.
Có điều càng ngày càng nhiều cao thủ đi tới, nếu ông ấy không kịp thoát thân, lát nữa sẽ khó đi.
“Thằng nhóc thối này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?” Hòa thượng Nhất Trinh tức giận không có chỗ phát tiết.
Rõ ràng đã nói dẫn ông ấy tới kỳ cọ tắm rửa, kết quả lại mang ông ấy tới làm mục tiêu sống.
Nghiệt đồ này.
Văn phòng quốc chủ bên kia.
Nhìn Lý Trạch Vũ không có thiện cảm đi tới, Nalisa cảm thấy sợ hãi.
“Đừng!”
“Cầu xin anh, đừng...” Nalisa điềm đạm đáng yêu cầu xin tha thứ. Nói cho. cùng, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp nguy hiểm. Giờ phút này nghe Lý Trạch Vũ tuyên bố
không thể giữ cô ta, đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi.
“Rầm” Đánh một phát xuống, Nalisa lập tức ngất đi.
Cũng không phải là Lý Trạch Vũ nương tay nhân từ, cũng không phải Nalisa xinh đẹp nên hắn không nỡ giết, chỉ vì hắn cũng không phải là kẻ biến thái giết người như ngóe.
Hơn nữa hắn đã tạt nước bẩn cho người Nhật, ha ha ha...
Mở cửa ban công ra, xa của hắn khẽ quen đường rời khỏi cao ốc.
“Lão hòa thượng ở đó.”
“Nhanh, bắt lấy ông ta.”
Mới từ cao ốc đi ra, Lý Trạch Vũ lập tức trừng lớn hai mắt. Chỉ thấy trong cung điện Buckingham ngập tràn ánh lửa, một đám binh sĩ đen nghịt vây quanh
đuổi theo một bóng đen.
Bị “nghiệt đồ” trêu đùa, tâm trạng hòa thượng Nhất Trinh vốn không tốt, nước Anh bên này còn nhiều lần liên tục phái “cao thủ” tới khiêu khích ông ấy.
Cho nên hòa thượng Nhất Trinh nổi giận, châm một bó đuốc đốt cháy mấy tòa lầu.
Cả người hòa thượng Nhất Trinh nhẹ như chim yến, ông ta đùa giốn binh sĩ nước Anh xoay vòng vòng.
Nigel tức đến mức đen mặt, toàn thân run rẩy. Cuối cùng người tổ chức thứ 6 đến. “Bắt lão hòa thượng này lại, mặc kệ sống chết...”
Lão hòa thượng trước mặt này rõ ràng mạnh quá đáng, nhưng ông ấy không làm tổn thương người ta mà xem bọn họ như kẻ ngốc mà giỡn tới giốn lui.
Cho nên Nigel rất tức giận.
“Tướng quân Nigel yên tâm, Đằng Ước của tổ chức chúng tôi đến rồi, hoàn toàn có năng lực bắt sống lão hòa thượng này, đến lúc lại giao cho tướng quân ngài xử lý.”
“Ồ? Đăng Ước tự mình đến.” Đôi mắt Nigel sáng ngời.
Đằng Ước là một trong số những người có thân thủ tốt nhất của tổ chức thứ 6, đã từng vì cứu một quan viên quốc gia của bọn họ mà một mình xâm nhập vào khu vực cướp biển nào đó.
Không chỉ cứu về quan viên kia, còn tắm máu cả bầy cướp biển kia.
Hắn ta có lòng tin tuyệt đối với Đằng Ước.
Một binh lính chạy tới bẩm báo: “Đằng Ước bị lão hòa thượng kia phế rồi.”
Cái gì? Nghe tin tức này, sắc mặt Nigel và người phụ trách tổ chức thứ sáu đầy khiếp sợ.
Người phụ trách tổ chức thứ sáu rất tức giận.
Vừa nãy còn thề son sắt trước mặt Nigel rằng Đằng Ước có thể bắt sống lão hòa thượng, kết quả một lát sau đã bị vả mặt.
Không bao lâu cao thủ tổ chức thứ sau đã dốc hết sức.
“Đám người nước ngoài, các người muốn chết à?” Hòa thượng Nhất Trinh muốn giết người, ông ấy ra tay xử lý mấy tên cường giả.
Có điều càng ngày càng nhiều cao thủ đi tới, nếu ông ấy không kịp thoát thân, lát nữa sẽ khó đi.
“Thằng nhóc thối này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?” Hòa thượng Nhất Trinh tức giận không có chỗ phát tiết.
Rõ ràng đã nói dẫn ông ấy tới kỳ cọ tắm rửa, kết quả lại mang ông ấy tới làm mục tiêu sống.
Nghiệt đồ này.
Văn phòng quốc chủ bên kia.
Nhìn Lý Trạch Vũ không có thiện cảm đi tới, Nalisa cảm thấy sợ hãi.
“Đừng!”
“Cầu xin anh, đừng...” Nalisa điềm đạm đáng yêu cầu xin tha thứ. Nói cho. cùng, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp nguy hiểm. Giờ phút này nghe Lý Trạch Vũ tuyên bố
không thể giữ cô ta, đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi.
“Rầm” Đánh một phát xuống, Nalisa lập tức ngất đi.
Cũng không phải là Lý Trạch Vũ nương tay nhân từ, cũng không phải Nalisa xinh đẹp nên hắn không nỡ giết, chỉ vì hắn cũng không phải là kẻ biến thái giết người như ngóe.
Hơn nữa hắn đã tạt nước bẩn cho người Nhật, ha ha ha...
Mở cửa ban công ra, xa của hắn khẽ quen đường rời khỏi cao ốc.
“Lão hòa thượng ở đó.”
“Nhanh, bắt lấy ông ta.”
Mới từ cao ốc đi ra, Lý Trạch Vũ lập tức trừng lớn hai mắt. Chỉ thấy trong cung điện Buckingham ngập tràn ánh lửa, một đám binh sĩ đen nghịt vây quanh
đuổi theo một bóng đen.
Bị “nghiệt đồ” trêu đùa, tâm trạng hòa thượng Nhất Trinh vốn không tốt, nước Anh bên này còn nhiều lần liên tục phái “cao thủ” tới khiêu khích ông ấy.
Cho nên hòa thượng Nhất Trinh nổi giận, châm một bó đuốc đốt cháy mấy tòa lầu.