Ngoài sự khâm phục, Chử Vệ Hoa còn cảm thấy cảm kích không thôi.
Ông âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, nếu mình có thể trở về Tổ quốc và có cống hiến cho quê hương, mình nhất định sẽ xin ghi công cho đồng chí này.
Nếu không nhờ Lý Trạch Vũ, Chử Vệ Hoa ông sẽ không bao giờ được trở về với vòng tay của Tổ quốc.
Lý Trạch Vũ vỗ ngực đảm bảo: “Với tôi nguy hiểm chỉ như cơm bữa hàng ngày, ông không cần lo lắng.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng!”
Lý Trạch Vũ mạnh mẽ ngắt lời: “Ông trở về nước Hạ càng muộn thì tôi càng có nguy cơ gặp nguy hiểm hơn. Nếu ông không muốn tôi gặp nguy hiểm thì lên đường ngay đi!”
“Được!”
Chử Vệ Hoa nắm tay Lý Trạch Vũ thật chặt: “Đồng chí Lý, cậu nhất định phải trở về an toàn, tôi ở Tổ quốc đợi cậu!”
“oK”
Lý Trạch Vũ huơ tay múa chân ra dấu OK, sau đó quay sang gật đầu với Sói đen.
Sói đen ngầm hiểu ý, dẫn Chử Vệ Hoa đi ra cổng cung Thánh hoàng dưới tâm mắt theo dõi của mọi người.
Gurio rất giữ lời, không để ai cản họ. Mấy phút sau.
Sói đen gửi đén tin nhắn đầu tiên, nói là đã đưa Chử Vệ Hoa ra khỏi phạm vi Thánh Đình.
“Quân Đế, nếu cậu không đi thì sau đây muốn đi cũng không được.”
Gurio nói với giọng điệu đầy thâm ý.
Lý Trạch Vũ thủng thẳng mặc áo khoác, tiếp theo thảnh thời châm một điếu thuốc, dường như chẳng thèm để tâm đến lời của Gurio.
“Hừ!" Thấy mình bị phớt lờ, Gurio vô cùng khó chịu.
Song, hắn ta cũng không vội vã rời khỏi ngay, hắn ta muốn xem tên Quân Đế trước mắt rốt cuộc đang định giở trò quỷ gì.
Mười mấy phút đồng hồ lại trôi qua.
Một gã Thánh ky sĩ hớt hả chạy vào giáo trường, tiến lại gần Gurio rồi rỉ tai nói gì đó.
Sau đó, Gurio nhìn sang Lý Trạch Vũ với vẻ mặt thương cảm, bình thản nói: “Quân Đế, bây giờ cậu có muốn đi cũng không đi nổi...!”
Người Mỹ đã đến!
Tướng quân năm sao Bruce đích thân chỉ huy hơn mười dị năng giả cấp cao và năm mươi FBI đến đây.
Ngoài ra còn có mội dị năng vương vừa xuất thết
Khi trận chiến như vậy được phát động, Quân Đế có chắp cánh bay cũng khó thoát được!
Rất nhanh, đội quân do Bruce dẫn đần đã tiến vào giáo trường.
“Ngài Thánh hoàng trông có vẻ tươi tỉnh quá.”
“Tướng quân Bruce, tôi cũng rất hứng khởi khi được gặp ngài.”
Gurio à Bruce ôm nhau thật chặt, thoạt nhìn có mối quan hệ rất thân thiết. Hai người giả lả với nhau mất một hồi lâu.
Tiếp đó, tầm mắt của Bruce rơi vào Lý Trạch Vũ, nhìn từ trên cao xuống, hô: “Quân Đế, đã lâu không gặp!”
“Chúng ta không qua lại bạn bè gì với nhau, vì vậy ông không cần khách sáo với tôi!”
Lý Trạch Vũ chẳng buồn nể mặt vị tướng quân năm sao này. Vẻ mặt Bruce dân chùng xuống, ông ta định mở miệng thì...
“Thánh hoàng, tôi khuyên ông tốt nhất hãy thả bạn của tôi ra, bằng không hôm nay tôi sẽ làm loạn cho cả Thánh Đình này phải long tời lở đất!”
Lý Trạch Vũ nói trước, thái độ hết sức vênh váo đắc chí. Song, câu nói này lại làm Gurio ngơ ngác ra mặt. Cái gì mà thả bạn của cậu?
Chẳng phải bạn bè cậu vừa rời đi hết rồi hải
Bruce nhìn Gurio, khẽ mỉm cười: “Ngài Thánh hoàng, nói như vậy ngài cũng biết tôi tới đây chuyến này, xin ngài hãy cân nhắc đến mối quan hệ hữu nghị nhiều năm nay với nước Mỹ chúng tôi, nhất định phải giao đám người kia cho chúng tôi!”
“Không phải vậy, tướng quân hãy nghe tôi nói...”
“Thánh hoàng, ông cho rằng vài trăm ky sĩ vàng này có thể ngăn cản tôi sao?”
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không cho Gurio có cơ hội lên tiếng, hắn hống hách nói: “Bản đế cho ông năm phút cuối cùng. Nếu ông không thả bạn tôi, đừng trách bản đế không khách khít”
“Ngài Thánh hoàng, xin ngài nhất định phải giao người cho chúng tôi, ngàn vạn lần không được giao cho hắn!”
“Ông thử không giao người cho tôi xem...” “Quân Đế, cậu nhất định muốn đối nghịch với bọn tôi sao?”
“Bruce, bản đế còn chẳng thèm đếm xỉa đến nước Anh nữa là, nước Mỹ các người có thể uy hiếp bản đế ư?”
Bruce và Lý Trạch Vũ đối chọi hết sức gay gắt, Gurio hoàn toàn không tìm được cơ hội chen miệng vào.
Nhưng, hắn ta vừa nhìn đã hiểu tên Quân Đế này ăn sạch sẽ rồi lau miêng, còn định hắt nước bẩn lên người mình...
Ông âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, nếu mình có thể trở về Tổ quốc và có cống hiến cho quê hương, mình nhất định sẽ xin ghi công cho đồng chí này.
Nếu không nhờ Lý Trạch Vũ, Chử Vệ Hoa ông sẽ không bao giờ được trở về với vòng tay của Tổ quốc.
Lý Trạch Vũ vỗ ngực đảm bảo: “Với tôi nguy hiểm chỉ như cơm bữa hàng ngày, ông không cần lo lắng.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng!”
Lý Trạch Vũ mạnh mẽ ngắt lời: “Ông trở về nước Hạ càng muộn thì tôi càng có nguy cơ gặp nguy hiểm hơn. Nếu ông không muốn tôi gặp nguy hiểm thì lên đường ngay đi!”
“Được!”
Chử Vệ Hoa nắm tay Lý Trạch Vũ thật chặt: “Đồng chí Lý, cậu nhất định phải trở về an toàn, tôi ở Tổ quốc đợi cậu!”
“oK”
Lý Trạch Vũ huơ tay múa chân ra dấu OK, sau đó quay sang gật đầu với Sói đen.
Sói đen ngầm hiểu ý, dẫn Chử Vệ Hoa đi ra cổng cung Thánh hoàng dưới tâm mắt theo dõi của mọi người.
Gurio rất giữ lời, không để ai cản họ. Mấy phút sau.
Sói đen gửi đén tin nhắn đầu tiên, nói là đã đưa Chử Vệ Hoa ra khỏi phạm vi Thánh Đình.
“Quân Đế, nếu cậu không đi thì sau đây muốn đi cũng không được.”
Gurio nói với giọng điệu đầy thâm ý.
Lý Trạch Vũ thủng thẳng mặc áo khoác, tiếp theo thảnh thời châm một điếu thuốc, dường như chẳng thèm để tâm đến lời của Gurio.
“Hừ!" Thấy mình bị phớt lờ, Gurio vô cùng khó chịu.
Song, hắn ta cũng không vội vã rời khỏi ngay, hắn ta muốn xem tên Quân Đế trước mắt rốt cuộc đang định giở trò quỷ gì.
Mười mấy phút đồng hồ lại trôi qua.
Một gã Thánh ky sĩ hớt hả chạy vào giáo trường, tiến lại gần Gurio rồi rỉ tai nói gì đó.
Sau đó, Gurio nhìn sang Lý Trạch Vũ với vẻ mặt thương cảm, bình thản nói: “Quân Đế, bây giờ cậu có muốn đi cũng không đi nổi...!”
Người Mỹ đã đến!
Tướng quân năm sao Bruce đích thân chỉ huy hơn mười dị năng giả cấp cao và năm mươi FBI đến đây.
Ngoài ra còn có mội dị năng vương vừa xuất thết
Khi trận chiến như vậy được phát động, Quân Đế có chắp cánh bay cũng khó thoát được!
Rất nhanh, đội quân do Bruce dẫn đần đã tiến vào giáo trường.
“Ngài Thánh hoàng trông có vẻ tươi tỉnh quá.”
“Tướng quân Bruce, tôi cũng rất hứng khởi khi được gặp ngài.”
Gurio à Bruce ôm nhau thật chặt, thoạt nhìn có mối quan hệ rất thân thiết. Hai người giả lả với nhau mất một hồi lâu.
Tiếp đó, tầm mắt của Bruce rơi vào Lý Trạch Vũ, nhìn từ trên cao xuống, hô: “Quân Đế, đã lâu không gặp!”
“Chúng ta không qua lại bạn bè gì với nhau, vì vậy ông không cần khách sáo với tôi!”
Lý Trạch Vũ chẳng buồn nể mặt vị tướng quân năm sao này. Vẻ mặt Bruce dân chùng xuống, ông ta định mở miệng thì...
“Thánh hoàng, tôi khuyên ông tốt nhất hãy thả bạn của tôi ra, bằng không hôm nay tôi sẽ làm loạn cho cả Thánh Đình này phải long tời lở đất!”
Lý Trạch Vũ nói trước, thái độ hết sức vênh váo đắc chí. Song, câu nói này lại làm Gurio ngơ ngác ra mặt. Cái gì mà thả bạn của cậu?
Chẳng phải bạn bè cậu vừa rời đi hết rồi hải
Bruce nhìn Gurio, khẽ mỉm cười: “Ngài Thánh hoàng, nói như vậy ngài cũng biết tôi tới đây chuyến này, xin ngài hãy cân nhắc đến mối quan hệ hữu nghị nhiều năm nay với nước Mỹ chúng tôi, nhất định phải giao đám người kia cho chúng tôi!”
“Không phải vậy, tướng quân hãy nghe tôi nói...”
“Thánh hoàng, ông cho rằng vài trăm ky sĩ vàng này có thể ngăn cản tôi sao?”
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không cho Gurio có cơ hội lên tiếng, hắn hống hách nói: “Bản đế cho ông năm phút cuối cùng. Nếu ông không thả bạn tôi, đừng trách bản đế không khách khít”
“Ngài Thánh hoàng, xin ngài nhất định phải giao người cho chúng tôi, ngàn vạn lần không được giao cho hắn!”
“Ông thử không giao người cho tôi xem...” “Quân Đế, cậu nhất định muốn đối nghịch với bọn tôi sao?”
“Bruce, bản đế còn chẳng thèm đếm xỉa đến nước Anh nữa là, nước Mỹ các người có thể uy hiếp bản đế ư?”
Bruce và Lý Trạch Vũ đối chọi hết sức gay gắt, Gurio hoàn toàn không tìm được cơ hội chen miệng vào.
Nhưng, hắn ta vừa nhìn đã hiểu tên Quân Đế này ăn sạch sẽ rồi lau miêng, còn định hắt nước bẩn lên người mình...