Lý Trạch Vũ không thể hiểu lý do Triệu Như Mộng muốn bắt tay hợp tác để cùng diệt trừ Hách Liên Vô Tình.
Xét cho cùng, nếu cô nàng này và mẹ cô ta thật sự có lòng phản nghịch thì tại sao lại phải tìm trăm phương ngàn cách cứu Hách Liên Vô Tình ra ngoài?
Triệu Như Mộng giải thích một cách ngắn gọn, nói rằng tất cả đều do mẹ cô †a căn dặn, cô ta chỉ biết thi hành mà thôi.
Lý Trạch Vũ đột nhiên rất muốn gặp mặt mẹ của Triệu Như Mộng, hắn bình tĩnh hỏi: “Cô vừa nói gì cơ? Tôi nên hợp tác với các người hả?”
“Đúng!”
Triệu Như Mộng gật đầu đáp: “Trước khi tới đây, mẹ tôi bảo tôi nhắn với anh một câu.”
“Câu gì?” Lý Trạch Vũ hỏi.
“Mẹ tôi bảo, nếu anh muốn nước Hạ được hưởng thái bình, hãy diệt trừ Vô Tình Thần Cung, nhưng tuyệt đối không được giết Hách Liên Vô Tình!”
Triệu Như Mộng lập lại lời Yêu Cơ.
Các người chính là muốn tôi giết Hách Liên Vô Tình, kẻ khuyên tôi không giết Hách Liên Vô Tình cũng là các người, coi ông đây là thằng ngu à?”
Lý Trạch Vũ vốn đã mờ mịt, lúc này càng như lọt vào màn sương mù.
Triệu Như Mộng hạ giọng đáp: “Tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng ngày trước mẹ từng nói cho tôi biết, tuy Thánh Vương bị giam cầm nhưng ba người áp chế lão ta cũng không dám xuống tay giết lão!”
Lời này khiến Lý Trạch Vũ không khỏi nhớ lại những gì đạo sĩ Vô Trần từng nói, hình như Hách Liên Vô Tình xuất thân từ gia tộc ẩn dật thì phải.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ không thể giết Hách Liên Vô Tình!
Lý Trạch Vũ không hiểu biết nhiều về các gia tộc ẩn dật lắm, nhưng nếu có thể làm ba vị sư phụ của mình phải kiêng kị thì thế lực của chúng cũng sẽ không yếu.
Rất nhiều thắc mắc đang lởn vởn trong đầu Lý Trạch Vũ.
“Hãy hợp tác với mẹ tôi, ta có thể tiêu diệt toàn bộ Vô Tình Thần Cung trong vòng ba thánh!”
Triệu Như Mộng nói một câu không mặn không nhạt.
Nghe giọng điệu tràn đầy tự tin của đối phương, Lý Trạch Vũ thốt ra đều mình thắc mắc trong tận đáy lòng: “Tại sao tôi phải tin tưởng các người?”
“Mẹ tôi đã nói rồi, chỉ cần anh chịu bắt tay hợp tác, bà ấy sẵn lòng trong ứng ngoài hợp với anh!”
“Mẹ cô là gì ở Vô Tình Thần Cung?” “Kỳ chủ Chính Bạch Kỳ!” Triệu Như Mộng trả lời với giọng tự hào.
Hậu duệ triều Thanh có Bát Kỳ, Bát Kỳ cũng phân ra hai kỳ chính - phó, vì vậy Vô Tình Thần Cung có mười sáu kỳ chủ.
'Yêu Cơ năm giữ Chính Bạch Kỳ, trong cả Vô Tình Thần Cung này chỉ phải nghe lệnh của một người duy nhất là Hách Liên Vô Tình, địa vị bà ta cực cao, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Lý Trạch Vũ cười lạnh: “Nói vậy, Vô Tình Thần Cung là hậu duệ của triều Thanh?”
“Không phải!”
Triệu Như Mộng lắc đầu, giải thích: “Năm xưa triều Thanh bị lật đổ, thiên hạ to lớn nhưng con cháu Bát Kỳ lại không có chỗ dung thân, Thánh Vương thời đó đã cưu mang bọn họi”
“Ra là vậy."
Thật ra Lý Trạch Vũ rất nể phục Hách Liên Vô Tình.
Một người sáng lập nên thế lực khổng lồ như Vô Tình Thần Cung, không chỉ thống nhất mọi thế lực tà đạo mà còn có quan hệ mật thiết với các tập đoàn quân phiệt.
Có thể giao du với cả giang hồ và triều đình, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng khủng khiếp.
Từ cổ chí kim, người làm nên sự nghiệp vĩ đại thế này chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi!
“Được rồi, tôi còn một câu hỏi cuối cùng!”
Lý Trạch Vũ giơ lên một ngón tay: “Các người tìm đến hợp tác với tôi vì mục đích gì?”
“Mẹ tôi đã sớm đoán được rằng anh sẽ hỏi như thế.”
Triệu Như Mộng khẽ mỉm cười: “Chờ đến khi Vô Tình Thần Cung bị tiêu diệt hoàn toàn, phiền anh bắt sống Hách Liên Vô Tình rồi giao cho mẹ tôi xử trí!”
Bắt sống Hách Liên Vô Tình?
Lý Trạch Vũ nhíu mày, thật sự không đoán ra dụng ý của hai mẹ con này.
Sau một hồi trầm ngâm, hắn nhếch mép cười tà: “Về nói cho mẹ cô biết, tôi đồng ý hợp tác với bà ta, nhưng bà ta phải làm giúp tôi một việc trước đã, dùng việc này để chứng minh thành ý của các người!”
“Anh muốn mẹ tôi làm gì?”
Triệu Như Mộng đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
“Mẹ cô phải gả cô cho tôi!”
“A!”
Triệu Như Mộng há hốc miệng, cằm suýt tụt xuống đất.
Xét cho cùng, nếu cô nàng này và mẹ cô ta thật sự có lòng phản nghịch thì tại sao lại phải tìm trăm phương ngàn cách cứu Hách Liên Vô Tình ra ngoài?
Triệu Như Mộng giải thích một cách ngắn gọn, nói rằng tất cả đều do mẹ cô †a căn dặn, cô ta chỉ biết thi hành mà thôi.
Lý Trạch Vũ đột nhiên rất muốn gặp mặt mẹ của Triệu Như Mộng, hắn bình tĩnh hỏi: “Cô vừa nói gì cơ? Tôi nên hợp tác với các người hả?”
“Đúng!”
Triệu Như Mộng gật đầu đáp: “Trước khi tới đây, mẹ tôi bảo tôi nhắn với anh một câu.”
“Câu gì?” Lý Trạch Vũ hỏi.
“Mẹ tôi bảo, nếu anh muốn nước Hạ được hưởng thái bình, hãy diệt trừ Vô Tình Thần Cung, nhưng tuyệt đối không được giết Hách Liên Vô Tình!”
Triệu Như Mộng lập lại lời Yêu Cơ.
Các người chính là muốn tôi giết Hách Liên Vô Tình, kẻ khuyên tôi không giết Hách Liên Vô Tình cũng là các người, coi ông đây là thằng ngu à?”
Lý Trạch Vũ vốn đã mờ mịt, lúc này càng như lọt vào màn sương mù.
Triệu Như Mộng hạ giọng đáp: “Tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng ngày trước mẹ từng nói cho tôi biết, tuy Thánh Vương bị giam cầm nhưng ba người áp chế lão ta cũng không dám xuống tay giết lão!”
Lời này khiến Lý Trạch Vũ không khỏi nhớ lại những gì đạo sĩ Vô Trần từng nói, hình như Hách Liên Vô Tình xuất thân từ gia tộc ẩn dật thì phải.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ không thể giết Hách Liên Vô Tình!
Lý Trạch Vũ không hiểu biết nhiều về các gia tộc ẩn dật lắm, nhưng nếu có thể làm ba vị sư phụ của mình phải kiêng kị thì thế lực của chúng cũng sẽ không yếu.
Rất nhiều thắc mắc đang lởn vởn trong đầu Lý Trạch Vũ.
“Hãy hợp tác với mẹ tôi, ta có thể tiêu diệt toàn bộ Vô Tình Thần Cung trong vòng ba thánh!”
Triệu Như Mộng nói một câu không mặn không nhạt.
Nghe giọng điệu tràn đầy tự tin của đối phương, Lý Trạch Vũ thốt ra đều mình thắc mắc trong tận đáy lòng: “Tại sao tôi phải tin tưởng các người?”
“Mẹ tôi đã nói rồi, chỉ cần anh chịu bắt tay hợp tác, bà ấy sẵn lòng trong ứng ngoài hợp với anh!”
“Mẹ cô là gì ở Vô Tình Thần Cung?” “Kỳ chủ Chính Bạch Kỳ!” Triệu Như Mộng trả lời với giọng tự hào.
Hậu duệ triều Thanh có Bát Kỳ, Bát Kỳ cũng phân ra hai kỳ chính - phó, vì vậy Vô Tình Thần Cung có mười sáu kỳ chủ.
'Yêu Cơ năm giữ Chính Bạch Kỳ, trong cả Vô Tình Thần Cung này chỉ phải nghe lệnh của một người duy nhất là Hách Liên Vô Tình, địa vị bà ta cực cao, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Lý Trạch Vũ cười lạnh: “Nói vậy, Vô Tình Thần Cung là hậu duệ của triều Thanh?”
“Không phải!”
Triệu Như Mộng lắc đầu, giải thích: “Năm xưa triều Thanh bị lật đổ, thiên hạ to lớn nhưng con cháu Bát Kỳ lại không có chỗ dung thân, Thánh Vương thời đó đã cưu mang bọn họi”
“Ra là vậy."
Thật ra Lý Trạch Vũ rất nể phục Hách Liên Vô Tình.
Một người sáng lập nên thế lực khổng lồ như Vô Tình Thần Cung, không chỉ thống nhất mọi thế lực tà đạo mà còn có quan hệ mật thiết với các tập đoàn quân phiệt.
Có thể giao du với cả giang hồ và triều đình, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng khủng khiếp.
Từ cổ chí kim, người làm nên sự nghiệp vĩ đại thế này chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi!
“Được rồi, tôi còn một câu hỏi cuối cùng!”
Lý Trạch Vũ giơ lên một ngón tay: “Các người tìm đến hợp tác với tôi vì mục đích gì?”
“Mẹ tôi đã sớm đoán được rằng anh sẽ hỏi như thế.”
Triệu Như Mộng khẽ mỉm cười: “Chờ đến khi Vô Tình Thần Cung bị tiêu diệt hoàn toàn, phiền anh bắt sống Hách Liên Vô Tình rồi giao cho mẹ tôi xử trí!”
Bắt sống Hách Liên Vô Tình?
Lý Trạch Vũ nhíu mày, thật sự không đoán ra dụng ý của hai mẹ con này.
Sau một hồi trầm ngâm, hắn nhếch mép cười tà: “Về nói cho mẹ cô biết, tôi đồng ý hợp tác với bà ta, nhưng bà ta phải làm giúp tôi một việc trước đã, dùng việc này để chứng minh thành ý của các người!”
“Anh muốn mẹ tôi làm gì?”
Triệu Như Mộng đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
“Mẹ cô phải gả cô cho tôi!”
“A!”
Triệu Như Mộng há hốc miệng, cằm suýt tụt xuống đất.