Dựa theo manh mối Nigel cung cấp, lão hòa thượng xâm nhập điện Buckingham vào đêm qua 80% là người nước Hạ, 20% là người Hàn Quốc.
Nhưng Nalisa lại kinh định cho rằng người lấy cắp thông tin cơ mật là người Nhật Bản.
Andres lẫn Alec đều thiên về suy đoán của Nigel.
Dù sao mục đích bọn họ hợp tác nghiên cứu loại bom thông minh mới với nước Mỹ chính là đối phó với lục quân của nước Hạ.
Cho dù bọn họ bảo mật hạng mục nghiên cứu này rất kỹ càng nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nước Hạ rất có thể đã biết tin này nên cử người đến lấy cắp.
“Thưa cha, xin cha hãy tin con, tên khốn đó chắc chắn là người Nhật Bản!”
Nalisa vẫn giữ vững suy đoán của mình.
Trong đầu cô ta càng không khỏi nhớ đến cảnh tượng đối phương cởi bỏ áo khoác và nhìn thấy thân hình đầy đặn của mình.
Cô ta càng nghĩ càng tức, âm thầm quyết định chờ đến khi bắt được tên kia thì chắc chắn sẽ cho đối phương biết tay!
“Nalisa, không phải cha không tin con, nhưng manh mối mà Nigel cung cấp cũng có mức độ chính xác nhất định.”
Alec ngừng một lúc rồi nói thêm: “Huống chỉ Andres đã lục tung cả thành phố Luân Đôn rồi, nhưng không hề phát hiện người Nhật Bản khả nghi nào.”
Andres gật đầu đồng ý: “Thưa đức vua, tôi nghĩ nếu đối phương đã có năng lực xâm nhập vào cung điện Buckingham thì cho thấy bọn họ đã chuẩn bị từ trước, hoặc đã nghĩ sẵn kế hoạch trốn thoát trước khi đến đây, vì vậy tôi đề nghị không chỉ phong tỏa thành phố mà nên phong tỏa cả nước.”
Phong tỏa cả nước ư?
Alec nhíu chặt mày lại.
Andres lại nhắc nhở: “Phong tỏa mười hai tiếng, sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn.”
“Vậy cứ làm theo ý cậu đi.”
Sau đó Alec lại nhìn con gái mình: “Nalisa, lát nữa con dùng máy tính phác họa gương mặt của tên đó, để người bên MI5 tiện tìm kiếm và bắt giữ.”
“Vâng.”
Nalisa thoải mái đồng ý.
Thành phố Derland. Sau một trận dậy dưa, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc mờ ám.
Tê Tiên Nhi nhìn Lý Trạch Vũ ngồi hút thuốc bên giường, cô ta chợt cảm thấy như đang năm mơ.
Nhớ lại lần đầu gặp người đàn ông này, cô ta còn ước gì có thể băm väằm đối phương, dù thế nào cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày bản thân trở thành người phụ nữ của tên này.
Nên gọi là đời người như một giấc mơ, hay là tạo hóa trêu người đây?
Nhưng cho dù thế nào, cô ta vẫn cảm thấy hiện giờ bản thân rất hạnh phúc, dù cảm giác hạnh phúc này rất ngắn ngủi, cô ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Có một câu nói rất hay, chỉ cần từng có được, thì dù có mất đi tất cả cũng chẳng sao cả.
“Em muốn nữa!” Gương mặt Tề Tiên Nhi đỏ bừng, đồng thời ôm lấy cổ Lý Trạch Vũ. “Đây, đây..”
Đại đương gia Lý thật sự không ngờ trong lần đầu tiên đối phương lại dữ dội đến vậy!
Hơn một tiếng đồng hồ sau.
Hai người vừa kết thúc “trận chiến” đang dính chặt như keo.
“Gốc cốc cốc!”
Cánh cửa bị người khác gõ vang.
“Thăng nhóc thối tha, có chuyện lớn rồi!”
Hòa thượng Nhất Trinh la hét ở bên ngoài.
Lý Trạch Vũ và Tê Tiên Nhi vội vàng tách ra và nhanh chóng mặc quần áo. “Cạch!” Cánh cửa mở ra.
Hòa thượng Nhất Trinh và sư thái Diệt Tình đứng ở ngoài phòng với vẻ mặt lo lắng.
“Chuyện gì vậy?”
Lý Trạch Vũ buồn bực nói: “Trời sập à?” “Gon tự mình xem đi!”
Ông đưa điện thoại của mình cho hắn.
Lý Trạch Vũ nhìn chăm chú, trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh của lệnh truy nã, hai người đang bị truy nã chính là hắn và hòa thượng Nhất Trạch.
Nhưng Nalisa lại kinh định cho rằng người lấy cắp thông tin cơ mật là người Nhật Bản.
Andres lẫn Alec đều thiên về suy đoán của Nigel.
Dù sao mục đích bọn họ hợp tác nghiên cứu loại bom thông minh mới với nước Mỹ chính là đối phó với lục quân của nước Hạ.
Cho dù bọn họ bảo mật hạng mục nghiên cứu này rất kỹ càng nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nước Hạ rất có thể đã biết tin này nên cử người đến lấy cắp.
“Thưa cha, xin cha hãy tin con, tên khốn đó chắc chắn là người Nhật Bản!”
Nalisa vẫn giữ vững suy đoán của mình.
Trong đầu cô ta càng không khỏi nhớ đến cảnh tượng đối phương cởi bỏ áo khoác và nhìn thấy thân hình đầy đặn của mình.
Cô ta càng nghĩ càng tức, âm thầm quyết định chờ đến khi bắt được tên kia thì chắc chắn sẽ cho đối phương biết tay!
“Nalisa, không phải cha không tin con, nhưng manh mối mà Nigel cung cấp cũng có mức độ chính xác nhất định.”
Alec ngừng một lúc rồi nói thêm: “Huống chỉ Andres đã lục tung cả thành phố Luân Đôn rồi, nhưng không hề phát hiện người Nhật Bản khả nghi nào.”
Andres gật đầu đồng ý: “Thưa đức vua, tôi nghĩ nếu đối phương đã có năng lực xâm nhập vào cung điện Buckingham thì cho thấy bọn họ đã chuẩn bị từ trước, hoặc đã nghĩ sẵn kế hoạch trốn thoát trước khi đến đây, vì vậy tôi đề nghị không chỉ phong tỏa thành phố mà nên phong tỏa cả nước.”
Phong tỏa cả nước ư?
Alec nhíu chặt mày lại.
Andres lại nhắc nhở: “Phong tỏa mười hai tiếng, sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn.”
“Vậy cứ làm theo ý cậu đi.”
Sau đó Alec lại nhìn con gái mình: “Nalisa, lát nữa con dùng máy tính phác họa gương mặt của tên đó, để người bên MI5 tiện tìm kiếm và bắt giữ.”
“Vâng.”
Nalisa thoải mái đồng ý.
Thành phố Derland. Sau một trận dậy dưa, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc mờ ám.
Tê Tiên Nhi nhìn Lý Trạch Vũ ngồi hút thuốc bên giường, cô ta chợt cảm thấy như đang năm mơ.
Nhớ lại lần đầu gặp người đàn ông này, cô ta còn ước gì có thể băm väằm đối phương, dù thế nào cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày bản thân trở thành người phụ nữ của tên này.
Nên gọi là đời người như một giấc mơ, hay là tạo hóa trêu người đây?
Nhưng cho dù thế nào, cô ta vẫn cảm thấy hiện giờ bản thân rất hạnh phúc, dù cảm giác hạnh phúc này rất ngắn ngủi, cô ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Có một câu nói rất hay, chỉ cần từng có được, thì dù có mất đi tất cả cũng chẳng sao cả.
“Em muốn nữa!” Gương mặt Tề Tiên Nhi đỏ bừng, đồng thời ôm lấy cổ Lý Trạch Vũ. “Đây, đây..”
Đại đương gia Lý thật sự không ngờ trong lần đầu tiên đối phương lại dữ dội đến vậy!
Hơn một tiếng đồng hồ sau.
Hai người vừa kết thúc “trận chiến” đang dính chặt như keo.
“Gốc cốc cốc!”
Cánh cửa bị người khác gõ vang.
“Thăng nhóc thối tha, có chuyện lớn rồi!”
Hòa thượng Nhất Trinh la hét ở bên ngoài.
Lý Trạch Vũ và Tê Tiên Nhi vội vàng tách ra và nhanh chóng mặc quần áo. “Cạch!” Cánh cửa mở ra.
Hòa thượng Nhất Trinh và sư thái Diệt Tình đứng ở ngoài phòng với vẻ mặt lo lắng.
“Chuyện gì vậy?”
Lý Trạch Vũ buồn bực nói: “Trời sập à?” “Gon tự mình xem đi!”
Ông đưa điện thoại của mình cho hắn.
Lý Trạch Vũ nhìn chăm chú, trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh của lệnh truy nã, hai người đang bị truy nã chính là hắn và hòa thượng Nhất Trạch.