Lý Thần Quân, chiến thần đệ nhất nước Hạ.
Thực lực hắn lớn mạnh, trên chiến trường khiến kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật!
Hắn có dũng có mưu, trấn thủ biên cương nhiều năm, chưa hề để kẻ địch vi phạm một bước.
Hắn là chiến thần ba quân tướng sĩ kính trọng nhất, đồng thời cũng là ngôi sao mới chói mắt nhất quân bộ nước Hạ.
Nhưng một nhân vật truyền kỳ như vậy lại bị người ta lặng yên không một tiếng động giết chết trên chiến trường.
Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.
Năm đó Lý Định Quốc đương nhiên cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, thế nên tự mình điều tra ròng rã ba tháng, cuối cùng chỉ tra được Lý Thần Quân chính là chết bởi kịch độc bôi trên ám khí.
"Cha con chết ba tháng, sau đó mẹ con bèn vứt bỏ con." Lý Trạch Vũ nói đến đây âm thầm siết chặt nắm đấm, kiên định nói: "Cho dù ý chí mẹ con sắt đá hơn nữa, bà ấy cũng không thể bỏ mặc con không quan tâm”"
"Ý con là mẹ con nó..."
"Đúng!" Lý Trạch Vũ vô cùng khẳng định nói: "Cha con không phải chết trận, mà mẹ con cũng không phải tự tử vì cha con, cái chết của bọn họ có ẩn tình khác."
Trong thoáng chốc, suy nghĩ của Lý Định Quốc giống như trở về năm đó.
Tra xét ba tháng không thể tra được nguyên nhân cái chết con trai, con dâu lại bỗng nhiên uống thuốc độc tự vẫn.
"Nhưng... Lý Định Quốc cau mày nói: "Năm đó mẹ con có để lại di thư, chữ viết kia là của nó không sai được."
"Đừng nói mười mấy năm trước, cho dù ở cổ đại, chuyện làm giả bút tích rất khó." Một câu của Lý Trạch Vũ đã đánh thức người trong mộng.
"Bốp!" Lý Định Quốc võ trán một cái, đôi mắt đỏ lên hối hận nói: "Là ông hồ đồ rồi, lúc đó sao ông không nghĩ tới mặt này."
"Lão Lý, cái này không thể trách ông.' Lý Trạch Vũ an ủi nói.
Hắn có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của ông nội, con trai vừa mới chết không lâu, con dâu lại đột nhiên rời đi, chỉ để lại một cháu trai chưa dứt sữa.
Người bình thường không bị đả kích mà sụp đổ là tốt rồi. "Lão Lý, ông nhìm tấm hình này xem thử."
Lý Trạch Vũ lấy ra một tấm ảnh được giữ gìn kỹ lưỡng đã nhiều năm.
Trong hình, một nam một nữ.
Người nam mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khí khái anh hùng hừng hực!
Nữ thì mặc một chiếc váy có dây màu đen, thể hiện rõ sự cao quý hào phóng.
Hai người này chính là Lý Thần Quân và Liễu Hân Lan, cũng chính là cha mẹ của Lý Trạch Vũ.
"Không phải cháu xem tấm hình này vô số lần rồi à, có chỗ nào không ổn?" Lý Định Quốc suy tính hỏi.
Lý Trạch Vũ thuận tay chỉ vào vai trái của Liễu Hân Lan, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được ký hiệu hoa mai bên trên.
Lý Trạch Vũ tỉnh tế giải thích: "Trước đó cháu đụng phải một dư nghiệt Vu giáo, vai trái cô gái kia cũng có ký hiệu hoa mai này, mà cô ta nói với cháu đây là ký hiệu đặc biệt của thành viên Vu giáo."
"Lại có việc này?" Ánh mắt Lý Định Quốc trở nên sâu xa. Ông ấy biết Lý Trạch Vũ sẽ không nói đùa về chuyện này, nhưng nếu cái sau là sự thật, vậy chẳng phải nói rõ con dâu của ông ấy cũng là thành viên Vu giáo?
"Đây chính là nguyên nhân cháu muốn Long Tổ giúp đỡ đuổi bắt dư nghiệt Vu giáo." Lý Trạch Vũ nheo mắt lại.
Lý Định Quốc thở dài một hơi, vỗ vai hắn, trịnh trọng nói: "Muốn làm gì thì tự tin đi làm, cho dù trời sập, ông cố cháu và ông đều sẽ gánh cho cháu."
"Cháu chắc chắn sẽ điều tra manh mối chuyện này, cho dù đối phương là ai..." Nói đến đây, Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười lạnh, tia chết chóc trong mắt hiện lên: "Cháu chắc chắn giết mười chín tộc của hắn."
Tiểu Tu Di Sơn, Tiêu Dao Cung.
"Cốc cốc cốc."
Thực lực hắn lớn mạnh, trên chiến trường khiến kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật!
Hắn có dũng có mưu, trấn thủ biên cương nhiều năm, chưa hề để kẻ địch vi phạm một bước.
Hắn là chiến thần ba quân tướng sĩ kính trọng nhất, đồng thời cũng là ngôi sao mới chói mắt nhất quân bộ nước Hạ.
Nhưng một nhân vật truyền kỳ như vậy lại bị người ta lặng yên không một tiếng động giết chết trên chiến trường.
Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.
Năm đó Lý Định Quốc đương nhiên cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, thế nên tự mình điều tra ròng rã ba tháng, cuối cùng chỉ tra được Lý Thần Quân chính là chết bởi kịch độc bôi trên ám khí.
"Cha con chết ba tháng, sau đó mẹ con bèn vứt bỏ con." Lý Trạch Vũ nói đến đây âm thầm siết chặt nắm đấm, kiên định nói: "Cho dù ý chí mẹ con sắt đá hơn nữa, bà ấy cũng không thể bỏ mặc con không quan tâm”"
"Ý con là mẹ con nó..."
"Đúng!" Lý Trạch Vũ vô cùng khẳng định nói: "Cha con không phải chết trận, mà mẹ con cũng không phải tự tử vì cha con, cái chết của bọn họ có ẩn tình khác."
Trong thoáng chốc, suy nghĩ của Lý Định Quốc giống như trở về năm đó.
Tra xét ba tháng không thể tra được nguyên nhân cái chết con trai, con dâu lại bỗng nhiên uống thuốc độc tự vẫn.
"Nhưng... Lý Định Quốc cau mày nói: "Năm đó mẹ con có để lại di thư, chữ viết kia là của nó không sai được."
"Đừng nói mười mấy năm trước, cho dù ở cổ đại, chuyện làm giả bút tích rất khó." Một câu của Lý Trạch Vũ đã đánh thức người trong mộng.
"Bốp!" Lý Định Quốc võ trán một cái, đôi mắt đỏ lên hối hận nói: "Là ông hồ đồ rồi, lúc đó sao ông không nghĩ tới mặt này."
"Lão Lý, cái này không thể trách ông.' Lý Trạch Vũ an ủi nói.
Hắn có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của ông nội, con trai vừa mới chết không lâu, con dâu lại đột nhiên rời đi, chỉ để lại một cháu trai chưa dứt sữa.
Người bình thường không bị đả kích mà sụp đổ là tốt rồi. "Lão Lý, ông nhìm tấm hình này xem thử."
Lý Trạch Vũ lấy ra một tấm ảnh được giữ gìn kỹ lưỡng đã nhiều năm.
Trong hình, một nam một nữ.
Người nam mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khí khái anh hùng hừng hực!
Nữ thì mặc một chiếc váy có dây màu đen, thể hiện rõ sự cao quý hào phóng.
Hai người này chính là Lý Thần Quân và Liễu Hân Lan, cũng chính là cha mẹ của Lý Trạch Vũ.
"Không phải cháu xem tấm hình này vô số lần rồi à, có chỗ nào không ổn?" Lý Định Quốc suy tính hỏi.
Lý Trạch Vũ thuận tay chỉ vào vai trái của Liễu Hân Lan, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được ký hiệu hoa mai bên trên.
Lý Trạch Vũ tỉnh tế giải thích: "Trước đó cháu đụng phải một dư nghiệt Vu giáo, vai trái cô gái kia cũng có ký hiệu hoa mai này, mà cô ta nói với cháu đây là ký hiệu đặc biệt của thành viên Vu giáo."
"Lại có việc này?" Ánh mắt Lý Định Quốc trở nên sâu xa. Ông ấy biết Lý Trạch Vũ sẽ không nói đùa về chuyện này, nhưng nếu cái sau là sự thật, vậy chẳng phải nói rõ con dâu của ông ấy cũng là thành viên Vu giáo?
"Đây chính là nguyên nhân cháu muốn Long Tổ giúp đỡ đuổi bắt dư nghiệt Vu giáo." Lý Trạch Vũ nheo mắt lại.
Lý Định Quốc thở dài một hơi, vỗ vai hắn, trịnh trọng nói: "Muốn làm gì thì tự tin đi làm, cho dù trời sập, ông cố cháu và ông đều sẽ gánh cho cháu."
"Cháu chắc chắn sẽ điều tra manh mối chuyện này, cho dù đối phương là ai..." Nói đến đây, Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười lạnh, tia chết chóc trong mắt hiện lên: "Cháu chắc chắn giết mười chín tộc của hắn."
Tiểu Tu Di Sơn, Tiêu Dao Cung.
"Cốc cốc cốc."