Chỉ vì không muốn mất mặt trước đám thuộc hạ nên lão ta mới cố giả bộ như không có việc gì.
“Ngự Long Thần Công quả không hổ là Thần Công số một trên đời này!” Hách Liên Vô Tình nỉ non một tiếng, lão ta lại càng hạ quyết tâm phải lấy được công pháp này.
Mấy tiếng sau, sắc trời dần chuyển tối, cả bộ lạc không còn yên tĩnh như trước nữa, ngược lại còn náo nhiệt vô cùng. Bởi vì ngày mai chính là ngày đại tiểu
thư bộ lạc Chính Bạch Kỳ xuất giá, rất nhiều người làm vẫn đang vội giăng đèn kết hoa.
Rít... Ha...
Lý Trạch Vũ nằm trên giường, thỉnh thoảng lại đưa điếu thuốc lá lên miệng rít một hơi.
Hắn đã nhận được tin nhắn của Long Thanh Phong, nhưng hắn không có ý định làm theo ý của đối phương. Bởi vì dù là chín vị vua lính đánh thuê hay mười hai chiến thần Tu La chăng nữa thì thứ họ giỏi là chiến đấu bằng vũ khí nóng.
Mặc dù sức sát thương của đạn viên và đạn pháo rất mạnh, nhưng cao thủ chân chính hoàn toàn có thể tránh được đạn viên và đạn pháo trong một khoảng cách nhất định, sau đó sẽ lao tới trước mặt đối phương rồi ra đòn quyết định chỉ
với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.
Vì lẽ đó nên có thể thấy nhóm người kia không thích hợp tham gia vào hành động lần này.
Hắn cũng không dám vận dụng người từ các phái võ lâm.
Trước đây, ngay cả Vu giáo cũng có thể phái mấy tên bù nhìn trà trộn vào những môn phái đó, ai dám bảo đảm rằng Vô Tình Thần cung không làm như: vậy?
“Lý Trạch Vũ!”
Một giọng nói dễ nghe vang lên ngoài cửa.
Là Triệu Như Mộng!
“Cạch!” Lý Trạch Vũ nhảy ra khỏi giường như cá chép lộn mình, nói: “Vào đi.”
Hắn vừa dứt lời, Triệu Như Mộng vén rèm bước vào.
Trước đây người phụ nữ này luôn tỏ ra lạnh lùng, khiến người ta chỉ muốn tránh xa ngàn dặm. Vậy mà đêm nay cô ta lại hoàn toàn khác, dường như trên khuôn mặt xinh đẹp ấy đã xuất hiện vẻ dịu dàng.
Lý Trạch Vũ thấy cô ta trang điểm nhẹ, có thể là do kỹ năng trang điểm chưa đủ thành thục, kẻ lông mày hơi cong chút.
“Tôi muốn tâm sự với anh.” Triệu Như Mộng thấp thỏm bất an.
Lý Trạch Vũ phất tay, ý bảo cô ta ngồi xuống: “Vừa đúng lúc, tôi cũng có vài lời muốn nói với cô."
Triệu Như Mộng ngẩn tò te, sau đó hỏi: “Vậy anh nói trước hay tôi nói trước?”
Tuy chỉ mới gặp nhau có mấy lần, nhưng Lý Trạch Vũ có thể nhìn ra được rằng cô gái này không có chính kiến, lúc nào cũng treo hai chữ “mẹ tôi” trên miệng. Chỉ cần là chuyện do Yêu Cơ chỉ định, cô ta sẽ không bao giờ hỏi thừa một câu, chỉ biết dốc hết sức lực để thực hiện. Mặc dù chiều nay Yêu Cơ bảo cô ta cưới hắn, cô ta cũng không từ chối!
Cô con gái cưng của mẹ.
Lý Trạch Vũ cười nói: “Cô nói trước đi.”
“Được!” Triệu Như Mộng ngẩng đầu nhìn Lý Trạch Vũ, nói một cách nghiêm túc: “Ngày mai tôi sẽ kết hôn với anh, nhưng tôi hy vọng sau khi thành thân tôi vẫn được ở lại bên cạnh mẹ tôi!”
Lại là “mẹ tôi”!
Lý Trạch Vũ phục thật sự, cố tình xụ mặt nói: “Khó, cô chưa từng nghe câu lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó ư?”
“Tôi có nghe qua, nhưng... Nhưng mà...” Triệu Như Mộng cau mày, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Nhưng cô không thể rời xa mẹ đúng không?” Lý Trạch Vũ nói tiếp thay cô ta.
Triệu Như Mộng gật đầu như gà con mổ thóc, nói: “Đúng vậy, tôi không thể sống thiếu mẹ tôi!”
“Có phải cô bị bệnh không? Ách... Không phải tôi mắng cô đâu!” Lý Trạch Vũ gãi đầu, cười gượng: “Ý tôi là có phải tâm lý của cô có vấn đề... Cũng không đúng, mẹ nó!”
Lý Trạch Vũ cũng không biết nên biểu đạt thế nào.
Triệu Như Mộng bỗng nở nụ cười chua xót: “Đúng là tôi có bệnh!”
Ý gì đây? Lý Trạch Vũ ngây người.
Triệu Như Mộng giơ tay sờ phần bụng dưới của mình, nói: “Từ lúc sinh ra cơ thể tôi đã bị lạnh rồi, mỗi tháng mẹ tôi phải vận công đuổi lạnh đi giúp tôi!”
“Vùt"
Lý Trạch Vũ vọt tới trước mặt cô ta trong chớp mắt, túm lấy cánh tay cô ta bắt mạch.
“Đúng là trời sinh bị lạnh người!”
“Ừm! Cho nên... Có thể để tôi tiếp tục ở lại bên cạnh mẹ được không?” Dường như Triệu Như Mộng đang khẩn cầu.
Lý Trạch Vũ đang tính mở miệng thì...
“Phó Thánh Vương, Thánh Vương mời ngài qua!” Đúng lúc này, một đệ tử Thần cung tiến vào truyền lệnh.
“Đêm nay cô đừng đi đâu cả, chờ tôi quay lại!” Lý Trạch Vũ nói một câu, sau đó xoay người ra khỏi lều trại.
Trái tim Triệu Như Mộng bỗng đập nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bắt đầu hoài nghỉ liệu có phải thằng nhóc này muốn động phòng trước hay không...
“Ngự Long Thần Công quả không hổ là Thần Công số một trên đời này!” Hách Liên Vô Tình nỉ non một tiếng, lão ta lại càng hạ quyết tâm phải lấy được công pháp này.
Mấy tiếng sau, sắc trời dần chuyển tối, cả bộ lạc không còn yên tĩnh như trước nữa, ngược lại còn náo nhiệt vô cùng. Bởi vì ngày mai chính là ngày đại tiểu
thư bộ lạc Chính Bạch Kỳ xuất giá, rất nhiều người làm vẫn đang vội giăng đèn kết hoa.
Rít... Ha...
Lý Trạch Vũ nằm trên giường, thỉnh thoảng lại đưa điếu thuốc lá lên miệng rít một hơi.
Hắn đã nhận được tin nhắn của Long Thanh Phong, nhưng hắn không có ý định làm theo ý của đối phương. Bởi vì dù là chín vị vua lính đánh thuê hay mười hai chiến thần Tu La chăng nữa thì thứ họ giỏi là chiến đấu bằng vũ khí nóng.
Mặc dù sức sát thương của đạn viên và đạn pháo rất mạnh, nhưng cao thủ chân chính hoàn toàn có thể tránh được đạn viên và đạn pháo trong một khoảng cách nhất định, sau đó sẽ lao tới trước mặt đối phương rồi ra đòn quyết định chỉ
với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.
Vì lẽ đó nên có thể thấy nhóm người kia không thích hợp tham gia vào hành động lần này.
Hắn cũng không dám vận dụng người từ các phái võ lâm.
Trước đây, ngay cả Vu giáo cũng có thể phái mấy tên bù nhìn trà trộn vào những môn phái đó, ai dám bảo đảm rằng Vô Tình Thần cung không làm như: vậy?
“Lý Trạch Vũ!”
Một giọng nói dễ nghe vang lên ngoài cửa.
Là Triệu Như Mộng!
“Cạch!” Lý Trạch Vũ nhảy ra khỏi giường như cá chép lộn mình, nói: “Vào đi.”
Hắn vừa dứt lời, Triệu Như Mộng vén rèm bước vào.
Trước đây người phụ nữ này luôn tỏ ra lạnh lùng, khiến người ta chỉ muốn tránh xa ngàn dặm. Vậy mà đêm nay cô ta lại hoàn toàn khác, dường như trên khuôn mặt xinh đẹp ấy đã xuất hiện vẻ dịu dàng.
Lý Trạch Vũ thấy cô ta trang điểm nhẹ, có thể là do kỹ năng trang điểm chưa đủ thành thục, kẻ lông mày hơi cong chút.
“Tôi muốn tâm sự với anh.” Triệu Như Mộng thấp thỏm bất an.
Lý Trạch Vũ phất tay, ý bảo cô ta ngồi xuống: “Vừa đúng lúc, tôi cũng có vài lời muốn nói với cô."
Triệu Như Mộng ngẩn tò te, sau đó hỏi: “Vậy anh nói trước hay tôi nói trước?”
Tuy chỉ mới gặp nhau có mấy lần, nhưng Lý Trạch Vũ có thể nhìn ra được rằng cô gái này không có chính kiến, lúc nào cũng treo hai chữ “mẹ tôi” trên miệng. Chỉ cần là chuyện do Yêu Cơ chỉ định, cô ta sẽ không bao giờ hỏi thừa một câu, chỉ biết dốc hết sức lực để thực hiện. Mặc dù chiều nay Yêu Cơ bảo cô ta cưới hắn, cô ta cũng không từ chối!
Cô con gái cưng của mẹ.
Lý Trạch Vũ cười nói: “Cô nói trước đi.”
“Được!” Triệu Như Mộng ngẩng đầu nhìn Lý Trạch Vũ, nói một cách nghiêm túc: “Ngày mai tôi sẽ kết hôn với anh, nhưng tôi hy vọng sau khi thành thân tôi vẫn được ở lại bên cạnh mẹ tôi!”
Lại là “mẹ tôi”!
Lý Trạch Vũ phục thật sự, cố tình xụ mặt nói: “Khó, cô chưa từng nghe câu lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó ư?”
“Tôi có nghe qua, nhưng... Nhưng mà...” Triệu Như Mộng cau mày, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Nhưng cô không thể rời xa mẹ đúng không?” Lý Trạch Vũ nói tiếp thay cô ta.
Triệu Như Mộng gật đầu như gà con mổ thóc, nói: “Đúng vậy, tôi không thể sống thiếu mẹ tôi!”
“Có phải cô bị bệnh không? Ách... Không phải tôi mắng cô đâu!” Lý Trạch Vũ gãi đầu, cười gượng: “Ý tôi là có phải tâm lý của cô có vấn đề... Cũng không đúng, mẹ nó!”
Lý Trạch Vũ cũng không biết nên biểu đạt thế nào.
Triệu Như Mộng bỗng nở nụ cười chua xót: “Đúng là tôi có bệnh!”
Ý gì đây? Lý Trạch Vũ ngây người.
Triệu Như Mộng giơ tay sờ phần bụng dưới của mình, nói: “Từ lúc sinh ra cơ thể tôi đã bị lạnh rồi, mỗi tháng mẹ tôi phải vận công đuổi lạnh đi giúp tôi!”
“Vùt"
Lý Trạch Vũ vọt tới trước mặt cô ta trong chớp mắt, túm lấy cánh tay cô ta bắt mạch.
“Đúng là trời sinh bị lạnh người!”
“Ừm! Cho nên... Có thể để tôi tiếp tục ở lại bên cạnh mẹ được không?” Dường như Triệu Như Mộng đang khẩn cầu.
Lý Trạch Vũ đang tính mở miệng thì...
“Phó Thánh Vương, Thánh Vương mời ngài qua!” Đúng lúc này, một đệ tử Thần cung tiến vào truyền lệnh.
“Đêm nay cô đừng đi đâu cả, chờ tôi quay lại!” Lý Trạch Vũ nói một câu, sau đó xoay người ra khỏi lều trại.
Trái tim Triệu Như Mộng bỗng đập nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bắt đầu hoài nghỉ liệu có phải thằng nhóc này muốn động phòng trước hay không...