Lực rung khủng khiếp khiến cánh tay Triệu Như Mộng trở nên tê dại, suýt nữa đã làm cô ta không thể bám vững và rơi xuống.
“Grào...”
Con hổ bên dưới dường như cũng biết Lý Trạch Vũ ở bên ngoài đang giúp nó, nó hăng hái nhảy lên cao.
“Roẹt roẹt roẹt!”
Triệu Như Mộng phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng leo lên mấy bước, tuy đã tránh khỏi miệng hổ trong gang tấc nhưng quần áo trên người vẫn bị móng vuốt của nó xé toạc.
“Lý Trạch Vũ, có giỏi thì anh giết chết tôi luôn đi!”
Triệu Như Mộng gào thét một cách điên dại.
“Giết người là phạm pháp, tôi không ngu đâu!”
Lý Trạch Vũ làm bộ ngơ ngáo, cười ha hả rồi nói: “Nhưng nếu cô bị con hổ ăn thịt thì chẳng liên quan gì đến tôi!”
“Anh đã bắt tôi tới đây!”
Triệu Như Mộng nhắc nhở.
Lý Trạch Vũ trề môi, cười lạnh: “Ai thấy tôi bắt cô tới đây?”
Dứt lời, hắn quay sang nhìn Vật Tương Vong: “Cậu có thấy không?” Vật Tương Vong vội vàng lắc đầu.
Lý Trạch Vũ nhìn về phía Cẩu Phú Quý đang ngồi ở bàn điều khiển, chưa kịp hỏi thì đối phương đã lắc đầu nguây nguẩy: “Em cũng không thấy gì!”
Triệu Như Mộng trợn mắt lườm cả ba người, ngón tay đang bám vào lồng cũng siết thành nắm đấm.
Triệu Như Mộng thầm thề trong lòng, chỉ cần mình thoát khỏi kiếp nạn hôm nay, sau này có cơ hội mình nhất định sẽ băm thây tên vô sỉ Lý Trạch Vũ thành ngàn vạn mảnh.
“Keng!”
“Nói maul”
Lần này Lý Trạch Vũ đã vận thêm sức, đập mạnh vào lồng sắt.
Lực va chạm khổng lồ khiến chân Triệu Như Mộng không thể đứng vững nữa, hơi tụt xuống dưới một chút.
“Grào...” Con hổ sáng bừng mắt, dùng hết sức nhảy lên trên.
“Shh..”
“A!”
Mặc dù Triệu Như Mộng phản xạ rất nhanh, lâp tức leo lên nhưng lớp quần ở bắp chân vẫn không may bị cào rách.
“Ông đây muốn xem cô có thể cứng miệng đến đâu!” Nói xong, Lý Trạch Vũ lại chuẩn bị đánh vào chiếc lồng. “Dừng tay! Tôi nói!”
Triệu Như Mộng vội hô lên: “Anh thả tôi ra trước đã!”
“Không thành vấn đề.”
Lý Trạch Vũ chẳng thèm nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, có vẻ không hề lo rằng cô nàng này dám lừa gạt mình.
Dẫu sao đã bắt nhốt được cô ả lần đầu thì cũng có thể nhốt được lần hai!
Cẩu Phú Quý trước bàn điều khiển từ từ di chuyển lồng sắt bên trên lên phía trên con hổ, “âm” một tiếng, quây nhốt nó một cách vô cùng chuẩn xác.
Triệu Như Mộng thở hắt ra một hơi nặng nề, vừa nhảy xuống đất là chạy ngay về phía cửa sắt nhỏ.
Lý Trạch Vũ cũng rất hợp tác, mở cửa ra.
“Bây giờ đã nói được chưa?”
“Anh... Anh là đồ khốn kiếp..."
Nhớ lại trải nghiệm vừa nấy, Triệu Như Mộng vẫn cảm thấy hãi hùng, khoảnh khắc lao ra khỏi lồng sắt, lớp phòng ngự của cô nàng hoàn toàn sụp đổ, không khỏi oà khóc nức nở.
“Hu hu... Hu hu hưu...”
“Grào...”
Con hổ bên dưới dường như cũng biết Lý Trạch Vũ ở bên ngoài đang giúp nó, nó hăng hái nhảy lên cao.
“Roẹt roẹt roẹt!”
Triệu Như Mộng phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng leo lên mấy bước, tuy đã tránh khỏi miệng hổ trong gang tấc nhưng quần áo trên người vẫn bị móng vuốt của nó xé toạc.
“Lý Trạch Vũ, có giỏi thì anh giết chết tôi luôn đi!”
Triệu Như Mộng gào thét một cách điên dại.
“Giết người là phạm pháp, tôi không ngu đâu!”
Lý Trạch Vũ làm bộ ngơ ngáo, cười ha hả rồi nói: “Nhưng nếu cô bị con hổ ăn thịt thì chẳng liên quan gì đến tôi!”
“Anh đã bắt tôi tới đây!”
Triệu Như Mộng nhắc nhở.
Lý Trạch Vũ trề môi, cười lạnh: “Ai thấy tôi bắt cô tới đây?”
Dứt lời, hắn quay sang nhìn Vật Tương Vong: “Cậu có thấy không?” Vật Tương Vong vội vàng lắc đầu.
Lý Trạch Vũ nhìn về phía Cẩu Phú Quý đang ngồi ở bàn điều khiển, chưa kịp hỏi thì đối phương đã lắc đầu nguây nguẩy: “Em cũng không thấy gì!”
Triệu Như Mộng trợn mắt lườm cả ba người, ngón tay đang bám vào lồng cũng siết thành nắm đấm.
Triệu Như Mộng thầm thề trong lòng, chỉ cần mình thoát khỏi kiếp nạn hôm nay, sau này có cơ hội mình nhất định sẽ băm thây tên vô sỉ Lý Trạch Vũ thành ngàn vạn mảnh.
“Keng!”
“Nói maul”
Lần này Lý Trạch Vũ đã vận thêm sức, đập mạnh vào lồng sắt.
Lực va chạm khổng lồ khiến chân Triệu Như Mộng không thể đứng vững nữa, hơi tụt xuống dưới một chút.
“Grào...” Con hổ sáng bừng mắt, dùng hết sức nhảy lên trên.
“Shh..”
“A!”
Mặc dù Triệu Như Mộng phản xạ rất nhanh, lâp tức leo lên nhưng lớp quần ở bắp chân vẫn không may bị cào rách.
“Ông đây muốn xem cô có thể cứng miệng đến đâu!” Nói xong, Lý Trạch Vũ lại chuẩn bị đánh vào chiếc lồng. “Dừng tay! Tôi nói!”
Triệu Như Mộng vội hô lên: “Anh thả tôi ra trước đã!”
“Không thành vấn đề.”
Lý Trạch Vũ chẳng thèm nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, có vẻ không hề lo rằng cô nàng này dám lừa gạt mình.
Dẫu sao đã bắt nhốt được cô ả lần đầu thì cũng có thể nhốt được lần hai!
Cẩu Phú Quý trước bàn điều khiển từ từ di chuyển lồng sắt bên trên lên phía trên con hổ, “âm” một tiếng, quây nhốt nó một cách vô cùng chuẩn xác.
Triệu Như Mộng thở hắt ra một hơi nặng nề, vừa nhảy xuống đất là chạy ngay về phía cửa sắt nhỏ.
Lý Trạch Vũ cũng rất hợp tác, mở cửa ra.
“Bây giờ đã nói được chưa?”
“Anh... Anh là đồ khốn kiếp..."
Nhớ lại trải nghiệm vừa nấy, Triệu Như Mộng vẫn cảm thấy hãi hùng, khoảnh khắc lao ra khỏi lồng sắt, lớp phòng ngự của cô nàng hoàn toàn sụp đổ, không khỏi oà khóc nức nở.
“Hu hu... Hu hu hưu...”