Đang nói chuyện, hai người bước xuống xe.
Ở cửa nhà hàng, một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhìn thấy Đường Trúc thì ngay lập tức đi qua.
Cô mặc một bộ đồ đen, gương mặt thanh tú, da trắng muốt, khí chất lạnh lùng nhưng không kém phần quyến rũ.
Đặc biệt là đôi chân thon dài, mỗi khi bước đi đều tạo cảm giác siêu quyến rũ, có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của vô số người xung quanh đều đổ dồn vào cô ấy.
"Đường Trúc, cuối cùng cậu cũng về rồi."
Cô bước đến, lập tức ôm chầm lấy Đường Trúc một cái thật chặt.
Sau khi ôm xong, cô nhìn sang Lý Quân bên cạnh với vẻ nghi ngờ: "Sao thế, cậu về Sở Châu một chuyến mà có bạn trai rồi à?"
Đường Trúc lắc đầu, cười mắng: "Nói bậy bạ gì thế, đây là bạn học cấp ba của tớ, Lý Quân."
Nói rồi, cô quay sang Lý Quân giới thiệu: "Đây là Giang Mi, người bạn mà tớ đã nhắc với cậu trên đường đi."
Đường Trúc cứ nói mãi về người bạn của mình, Lý Quân còn tưởng là con trai, không ngờ lại là một mỹ nữ.
Giang Mi cười nhẹ: "Cậu nói gì về tớ với anh ấy? Đường Trúc, cậu không được bán bạn cầu vinh nhé."
Rõ ràng là tính cách của Giang Mi không giống như vẻ ngoài lạnh lùng của cô, đôi mắt đẹp nhìn Lý Quân từ trên xuống dưới.
Cô hiểu rõ tính cách của Đường Trúc, bây giờ lại trịnh trọng giới thiệu Lý Quân với mình, không biết có gì đặc biệt.
Mấy người bước vào phòng riêng của nhà hàng, chia nhau ra ngồi.
Rất nhanh, các món ăn đã được mang lên, không nhiều nhưng đều rất tinh tế.
Đường Trúc thấy Giang Mi cứ nhìn chằm chằm vào Lý Quân, không khỏi cười nói: "Sao thế, chưa bao giờ gặp trai đẹp nên bị mê mẩn rồi à?"
Giang Mi quay người nhào đến túm lấy Đường Trúc.
"Tiểu Trúc Trúc, cậu nói gì thế? Bổn cô nương đây là loại người háo sắc à?"
Hai người giằng co một hồi, mỹ nữ đùa giỡn đúng là cảnh đẹp ý vui, khiến Lý Quân được dịp thưởng thức miễn phí.
"Được rồi, được rồi."
Vài phút sau.
Đường Trúc chỉnh lại trang phục xộc xệch của mình, nói: "Giang Mi, cậu và Lý Quân kết bạn WeChat với nhau đi, cậu ấy mới đến thủ đô, vì tớ bận công việc, cậu rảnh thì giúp tớ quan tâm cậu ấy một chút, biết đâu cậu có việc cần đến Lý Quân, đừng tưởng Lý Quân là lần đầu tiên đến thủ đô, danh tiếng của cậu ấy ở đây đã vang xa từ lâu rồi."
Đường Trúc nghĩ đến chuyện bọn Trương Dương, Hà Phong Nam bị đánh ở Sở Châu trước đây, không nhịn được cười.
"Có ý gì?" Giang Mi tò mò hỏi: “Chẳng lẽ ở thủ đô Lý Quân rất nổi tiếng sao? Sao tớ không nghe nói đến?"
Nghe vậy, Đường Trúc đột nhiên nở nụ cười tinh nghịch trên môi.
Cô lấy điện thoại ra, ở trong nhóm chung nhắn lên: [Tên côn đồ đánh bọn Trương Dương ở Sở Châu đã đến thủ đô, mọi người ngạc nhiên chưa?]
Ngay sau khi bấm nút gửi, Đường Trúc úp điện thoại xuống.
Nhưng vừa mới đặt xuống, tiếng chuông báo tin nhắn liên tục vang lên.
Ngay cả điện thoại của Giang Mi bên cạnh cũng rung liên tục.
"Chuyện gì vậy?"
Giang Mi nghi ngờ mở nhóm chat.
Lúc này, trong nhóm đã có thêm hàng chục tin nhắn.
"Không thể nào? Tên côn đồ đó sao lại đến thủ đô rồi?"
"Lần trước Trương Dương bị đánh thảm hại, nghe nói nhà họ Hà ở Sở Châu cũng vì đắc tội tên côn đồ đó, mới bị diệt cả nhà."
"Trời ơi, quá đáng sợ! Tên đó chính là sát thủ chuyên trị đại thiếu gia."
"Tên đó đến thủ đô, vậy chẳng phải đám con nhà giàu ở đây sắp gặp họa rồi sao?"
"Kẻ vô danh run sợ, mong rằng tên sát thần đó đừng nhắm vào tôi."
...