Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói, hắn vừa mở túi xách lấy điện thoại di động ra và bắt đầu gọi điện.

Hắn vừa gọi điện thoại vừa chửi bới: "Để tao cho mày biết hậu quả khi chọc phải tao."

"Lát nữa, cho dù mày có quỳ xuống cầu xin thì tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày."

"Vậy à?" Lý Quân cười lạnh, đi tới và đá vào bụng Vương Đại Xuyên một lần nữa.

"Bịch!"

Vương Đại Xuyên thế là lại đặt mông ngồi trên mặt đất, ngay cả điện thoại cũng bị hất văng ra ngoài.

Cảnh tượng này khiến nhiều người xung quanh phải run sợ.

Vương Đại Xuyên nằm sấp, nhặt điện thoại lên, cười gằn nói: "Thằng nhãi, hiện tại mày phách lối bao nhiêu thì lát nữa mày sẽ thê thảm bấy nhiêu."

Vẻ mặt của Nghiêm Khoan hoàn toàn thay đổi, vội vàng nói: "Lý Quân, mau đi đi. Một hồi người của Vương Đại Xuyên mà đến thì chạy không kịp nữa."

Lý Quân đút hai tay vào túi, cười nhạt nói: "Cứ để ông ta gọi người đến."

Nghiêm Khoan lo lắng đổ mồ hôi, lớn tiếng nói: "Lý Quân, chúng ta chỉ là người bình thường thấp cổ bé họng, sao có thể đắc tội nổi ác bá như hắn được."

Những sinh viên xung quanh cũng gật đầu. Đồng thời nhìn Lý Quân với ánh mắt thương hại, cảm thấy vị tiền bối này thật sự không biết nặng nhẹ.

Vương Đại Xuyên đã gọi điện thoại kêu người đến mà còn không chạy nhanh đi, đây không phải là ngu ngốc sao?

"Vương Đại Xuyên là ai? Đã quen ra tay độc ác, đợi người của hắn tới, còn không phải sẽ chém chết vị đàn anh này sao!"

"Ba mươi sáu kế: chạy là thượng sách. Bây giờ chạy vẫn chưa muộn, đợi thêm chút nữa thì hết chạy được."

"Nghe nói công ty Vương Đại Xuyên ở gần đây."

Mọi người đều lo lắng cho Lý Quân.

Nhưng bản thân Lý Quân lại tỏ ra như chẳng có chuyện gì.

Lục Kỳ chạy tới khuyên nhủ: "Anh Xuyên, bỏ đi, Lý Quân này cũng không dễ chọc vào."

Nhưng Vương Đại Xuyên đã đẩy cô ta sang một bên.

"Mẹ nó, cô tránh xa ra cho tôi, sợ tôi giết bạn trai cũ của cô à?"

"Đi theo ông đây phải một lòng một dạ, đừng có mà có tâm tư gì khác."

Lúc này, cuộc gọi đã được kết nối.

Vương Đại Xuyên hét lên với đầu dây bên kia: "Lập tức gọi tất cả anh em, mang hàng theo. Hôm nay ông đây muốn thấy máu."

Nói xong, ông ta cúp điện thoại rồi cười lạnh đi tới trước mặt Lý Quân.

"Thằng nhãi, người của tao sẽ lập tức tới ngay. Mày cứ đợi mà mua quan tài đi."

Vừa dứt lời.

"Bốp!"

Một tiếng vang giòn.

Lý Quân trực tiếp vung tay tát vào mặt ông ta.

"Tránh xa tôi ra, miệng thối." Lý Quân thản nhiên nói.

Mọi người có mặt ở đây xém chút ngất đi.

Đàn anh này quá phách lối rồi, tới lúc này rồi mà còn dám tát vào mặt Vương Đại Xuyên, đây là vò mẻ không sợ nứt sao?

"Lý Quân, nghe thầy khuyên, mau chạy đi." Nghiêm Khoan gần như bị Lý Quân dọa cho choáng váng.

Vương Đại Xuyên chỉ tay vào Nghiêm Khoan mà mắng: "Mày là thầy của nó, tao nhớ kỹ mày rồi, còn muốn nó chạy hả, ngay cả mày cũng chạy không được, tao cũng sẽ đánh què chân mày."

Nghiêm Khoan nghe vậy, thân thể lập tức run lên một cái, vô cùng sợ hãi.

Vì giúp Lý Quân, ông không ngờ bản thân cũng bị Vương Đại Xuyên ghi hận, phải làm sao bây giờ?

Mà vào lúc này, có mấy chiếc ô tô đã nhanh chóng lao tới.


Có xe con cũng có xe công vụ, tổng cộng có hơn chục chiếc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK