Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lương Dũng cầm súng đi tới.

Thời điểm đi ngang qua đám đông, ông bắn thêm hai phát súng nữa, lại có hai người ngã xuống đất.

Lần này, Vương Đại Xuyên bị dọa đến mức chân đều mềm nhũn.

“Giết người thì sao? Nếu anh dám động vào thiếu gia nhà tôi, giết cả nhà anh cũng không quá đáng.”

Khẩu súng trong tay Lương Dũng lúc ẩn lúc hiện trong đám đông, bất cứ ai bị nòng súng quét qua lập tức đều sợ hãi giơ tay lên.

Một người đàn ông cường tráng chuẩn bị trốn đi nhưng bị Lương Dũng bắn, trực tiếp ngã xuống đất.

Đợi đến khi tất cả mọi người không dám động đậy, Lương Dũng đi tới trước mặt Lý Quân, thấp giọng nói: “Thiếu gia, thuộc hạ đến chậm một bước.”

Lúc này, vài chiếc xe nhanh chóng chạy tới.

Xe dừng lại, những người đàn ông mặc đồ đen bước xuống.

Trong tay ai cũng có súng, họ trông lạnh lùng và tàn nhẫn như những sát thủ chuyên nghiệp.

Sau khi những người này xuất hiện, họ bao vây đám người Vương Đại Xuyên lại.

Mặc dù chỉ có hơn mười người, không bằng Vương Đại Xuyên, nhưng họng súng lại khiến người của Vương Đại Xuyên không dám nhúc nhích.

Thế là đám người Vương Đại Xuyên lần lượt ném vũ khí trong tay xuống, ôm đầu ngồi xổm ở trên mặt đất.

Giờ phút này, Vương Đại Xuyên đã biết mình chọc phải người không nên chọc.

Có thể dễ dàng có thuộc hạ tàn nhẫn, mỗi người đều cầm súng trong tay, đây nào có thể là một thế lực bình thường?

Nhất là Lương Dũng đã nổ súng bắn chết bốn thuộc hạ của hắn, loại tùy tiện nổ súng giết người này, ngoại trừ những kẻ ngoài vòng pháp luật thì chính là thực lực cường đại đến đủ để coi thường sinh mạng.

Mà nhóm người Lương Dũng rõ ràng là loại sau.

Vương Đại Xuyên nói cho cùng cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi, hắn có một đám anh em thủ hạ, bắt nạt vài người thấp cổ bé họng thì không sao, nhưng khi gặp kẻ khó chơi thực sự, hắn hoàn toàn không thể đấu lại nổi.

Lúc này, khi Lương Dũng dí súng vào đầu hắn, Vương Đại Xuyên bị dọa đến run lẩy bẩy.

Hắn liên tục xin tha: “Tôi, tôi sai rồi, cậu Lý, cầu xin cậu, xin hãy tha cho tôi.”

Thấy cảnh này, Nghiêm Khoan bên cạnh ngây ngẩn cả người.

Vương Đại Xuyên vậy mà cúi đầu cầu trước mặt Lý Quân xin tha.

Hơn nữa, những người vội vã đến đây để bảo vệ cho Lý Quân gọi Lý Quân là thiếu gia.

Theo như anh ta biết, Lý Quân sinh ra trong một gia đình bình thường, nếu không cũng đã không bị giam ba năm vì đánh Trịnh Dương.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Những sinh viên xung quanh cũng mở to mắt, ban đầu họ còn tưởng rằng đàn anh này không có bản lĩnh lại thích gây chuyện, liên luỵ đến giáo viên trong trường.

Không nghĩ tới chuyện hoàn toàn không phải như vậy, người ta là đã có tính toán trước.

Họ chưa từng thấy Vương Đại Xuyên quỳ trên mặt đất giống chó như bây giờ.

Biểu cảm của Lục Kỳ vô cùng phức tạp.

Từ bữa tiệc lần trước, từ việc Lý Quân quen biết Chu Bỉnh Khôn, cô ta đã biết thân phận của Lý Quân không tầm thường.

Nhưng bây giờ, với sự xuất hiện của nhóm người Lương Dũng, cô ta càng không thể nhìn thấu Lý Quân.

“Vừa mới ra tù, làm sao Lý Quân có được thế lực như vậy?”

“Chẳng lẽ lúc trước khi quen mình, Lý Quân giả vờ? Nhưng vậy cũng không đúng, nếu Lý Quân thật sự có thực lực lớn mạnh như vậy thì sẽ không phải ngồi tù.”

Lục Kỳ càng nghĩ càng mờ mịt, cô ta chỉ cảm thấy trên người Lý Quân bao phủ trong một tầng sương mù, không thể nhìn rõ, cũng không thể đoán được.

Nhưng cô ta biết rằng Lý Quân đã thuận gió mà lên, hóa thành một con rồng chân chính, còn cuộc đời của cô ta là trò cười.

“Thiếu gia, anh định xử lý hắn như thế nào?”

Lương Dũng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK