“Ông hai ông cứ nhận đi, đây là tấm lòng của con cháu mà!”
Bạch Vi cũng nói.
Ở cửa nói chuyện một hồi, Lý Quân và cô Lý Mộng Vân cùng nhau đi tảo mộ.
Mà chú Bạch Kính Đình cũng đi thăm viếng mộ phần nhà họ Bạch.
Sau khi viếng mộ cha mẹ và ông bà nội, Lý Quân và cô mình quay về.
Vừa mới vào thôn, đã nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen xuất hiện ở đầu thôn.
Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc sườn xám màu xanh từ trên xe đi xuống, bên cạnh là một thanh niên đẹp trai mặc âu phục.
Đối phương đeo kính gọng vàng, đồng hồ đeo tay và nhẫn rất bắt mắt, kính mắt làm nổi bật cái mũi cao của thanh niên, khiến người khác thấy hắn có vẻ không tầm thường.
Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ kia, Lý Quân cũng hơi bất ngờ.
“Đó không phải là con gái nhà họ Quách gia sao? Khi còn bé đã lã mỹ nữ, lớn lên càng xinh đẹp.”
Cô Lý Mộng Vân nói: “Cô nhớ cô ta với con là thanh mai trúc mã, lúc cha con còn sống thường xuyên nói đùa sau này sẽ cưới con gái nhà họ Quách về làm vợ con!”
Lý Quân nghe xong không khỏi cười cười: "Đúng vậy, thoáng cái đã bao nhiêu năm không gặp, nhưng mà lúc học trung học, Quách Đan với Đổng Bác Thư được xưng là Kim Đồng Ngọc Nữ, con cũng không ngờ đến giờ mà họ vẫn quen nhau.”
“Thành thật nói cho cô biết, con thầm mến cô ta đúng không?" Lý Mộng Vân nói đùa.
Lý Quân sờ sờ mũi, cười mỉa nói: "Ngày xưa thì có nhưng mà người ta chướng mắt cháu của cô, dù sao cha người ta là trưởng thôn, so với nhà chúng ta có tiền hơn nhiều, lúc đi học con cũng bình thường, thấp bé lại sợ người lạ, ngoại trừ học giỏi hơn bạn bè xung quanh một chút, thì có gì mà so với Đổng Bác Thư chứ!”
“Nhưng hiện tại một trăm Đổng Bác Thư cộng lại cũng không mạnh bằng con đâu!" Lý Mộng Vân kiêu ngạo nói.
Lời này vừa nói xong, Lý Mộng Vân trong lòng cũng có chút thổn thức, ai mà ngờ cháu trai ngày xưa đi tù, bây giờ lại là người giàu nhất Sở Châu!
"Con muốn đi qua chào hỏi không?"
Lý Mộng Vân nói.
Lý Quân hít sâu một hơi, lắc đầu: "Không cần đâu cô.”
Đầu làng.
Đổng Bác Thư lấy ra một đống thực phẩm dinh dưỡng trong cốp sau xe, hai vợ chồng trưởng thôn cười ha hả nhận lấy.
Rất nhiều thôn dân tụ tập xung quanh vẻ mặt hâm mộ, ồn ào bàn tán con gái nhà trưởng thôn đã gả cho một con rể tốt.
"Bác Thư, bác nghe nói con làm ông chủ lớn trên thị trấn, có thể để cho Nhị Oa nhà bác lên đó làm công không?”
Một ông lão cười híp mắt hỏi.
“Tôi không phải ông chủ lớn gì, chỉ là tổng giám đốc khách sạn thôi, bác cứ bảo Nhị Oa đến khách sạn tìm tôi là được, cam đoan sẽ sắp xếp cho con bác!”
Đổng Bác Thư phong độ nhẹ nhàng, rực rỡ lóa mắt.
Ông lão lập tức mừng rỡ, liên tục gật đầu.
Lúc Lý Quân đi qua đầu thôn, bước chân cũng không dừng lại, nhưng vẫn bị người khác phát hiện.
“Cậu ta cũng trở về viếng mộ cha mẹ đấy, lúc ấy còn là học sinh giỏi nhất thôn chúng ta, ai mà ngờ cậu ta đi sai đường…”
Sau khi nhìn thấy Lý Quân, rất nhiều người đều tụ lại bàn tán về anh.
“Lý Quân, anh cũng về thôn rồi à?”
Quách Đan đi tới, cười khanh khách chào hỏi Lý Quân.
“Tiểu Đan.”
Lý Quân cũng cười đáp lại.
“Nghe nói anh xảy ra chút chuyện, bây giờ anh có khỏe không?" Quách Đan nhẹ giọng hỏi.
Một đôi mắt ngập nước lặng lẽ đánh giá Lý Quân.
“Cũng tạm được. ‘