Nói rồi, Lý Quân hoảng hốt chạy lên lầu.
Nam Cung Tuyết chu mỏ.
"Ý gì vậy? Bản cô nương không có lực hấp dẫn như vậy sao?"
Một đêm này, Lý Quân mơ thấy Nam Cung Tuyết nhiều lần, khi thức dậy vào buổi sáng, anh đã phải vọt vào toilet tắm nước lạnh.
Lúc xuống lầu, anh thấy bữa sáng đã bày xong bên trên bàn ăn.
"Cô làm à?"
Lý Quân hỏi.
Nam Cung Tuyết lắc đầu.
"Thức ăn ngoài, trong nhà anh không có gì cả, em không thể làm gì khác hơn là gọi thức ăn ngoài."
"Chẳng qua nếu như anh muốn, thì sau này em có thể làm bữa sáng cho anh."
Lý Quân không trả lời lời câu chuyện của Nam Cung Tuyết.
Nam Cung Tuyết đã bày tỏ với Lý Quân rồi, nhưng Lý Quân lại không biết có nên đón nhận hay không.
Thành thật mà nói, Nam Cung Tuyết có dáng dấp rất xinh đẹp, khuôn mặt dáng người đều không có gì phải chê, nhưng thời gian hai người quen biết lại quá ngắn.
Mà khi ở bên Nam Cung Tuyết, rất hiển nhiên anh phải đối mặt với áp lực gia tộc của cô.
Có lẽ cô gái nhỏ này muốn thoát khỏi liên hôn gia tộc nên mới nói thích mình.
Ngay lúc Lý Quân sững sờ, Nam Cung Tuyết đã vươn ngón tay ngọc, lắc lắc trước mắt Lý Quân.
Đợi đến khi Lý Quân kịp phản ứng, cô mới hơi thấp thỏm nói: "Lý Quân, hôm nay anh có thể cùng em đến một nơi hay không?"
"Hả?"
Lý Quân nhìn Nam Cung Tuyết, chờ cô nói tiếp.
"Lúc em rời nhà đi có mang theo một chiếc vali, nó bị bỏ quên ở khách sạn rồi, em muốn lấy lại, nhưng chắc chắn mẹ em đã phái người chờ em ở nơi đó rồi."
"Nếu bọn họ nhìn thấy em thì sẽ bắt em về ngay, công phu của anh lợi hại như vậy, nếu như anh dẫn em đi thì có thể đánh bại tất cả bọn họ."
Sau khi Nam Cung Tuyết nói xong, cô cúi đầu nhìn chân mình, giống như sợ Lý Quân sẽ từ chối.
"Được thôi!"
Lý Quân khẽ gật đầu.
Nam Cung Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt có chút ngạc nhiên.
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
Lý Quân nói, sau đó cầm một cái bánh bao nhét vào bên trong miệng.
Sau khi Nam Cung Tuyết ngạc nhiên xong, khóe miệng cô cong lên một vòng cung xinh đẹp, dường như cả người đều rực rỡ hẳn lên.
Lý Quân và Nam Cung Tuyết cùng nhau đến một khách sạn năm sao.
Nhưng khi hai người vừa đi đến tầng phòng của Nam Cung Tuyết, đã thấy trong hành lang đầy những người đàn ông đang mặc đồ đen.
Mà Trần Lục bị băng bó thạch cao nguyên cả cánh tay cũng đang ngồi ở trên xe lăn.
Lý Quân không ngờ Trần Lục bị mình đánh thành như thế, vậy mà lại trở về cương vị nhanh như vậy.
Trần Lục nhìn chằm chằm Lý Quân với vẻ mặt oán độc, lạnh lùng nói: "Nhóc con, tôi đoán được cậu sẽ đến, cho nên đã đặc biệt chờ cậu ở đây."
Lý Quân nở nụ cười: "Làm sao, anh cảm thấy bị phế bỏ một cánh tay chưa đủ nghiền, còn muốn tôi phế nốt cái tay còn lại sao?"
Nghe được lời nói của Lý Quân, thân thể Trần Lục không khỏi run một cái.
Một đám người áo đen bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn Lý Quân.
"Hoá ra chính là cậu đã đánh anh Lục của chúng tôi, thật to gan, ngay cả anh Lục mà cũng dám động, tôi thấy cậu chán sống rồi."