Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chàng thanh niên họ Lý không thể yên tĩnh được sao? Sao cậu ta thích gây chuyện như vậy? Tu La đâu phải là người bình thường có thể trêu chọc được?”

“Cậu là?”

Độc Hạt nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lý Quân.

“Người của Tu La là do tôi giết, gốc sâm ngàn năm tuổi kia hiện đang nằm trong nhà tôi.”

Lý Quân dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao.

“Tôi không có nghe lầm chứ? Ông chủ Lý này nói rằng cậu ta đã giết người Tu La, nhìn cậu ta gầy gò và yếu ớt như vậy, trông không giống như người biết võ công.”

“Chẳng lẽ là bởi vì cậu ta biết người tên Lương Dũng cho nên cố ý nói như vậy, trái lại là một người có nghĩa khí nha.”

“Thế nhưng nếu lúc này mà có nghĩa khí thì sẽ mất mạng, người Tu La giết người không chớp mắt.”

“Trời ơi, lá gan cậu ta cũng quá lớn, tôi kính nể tình cảm của cậu ta, nhưng càng khinh bỉ cậu ta quá ngu xuẩn.”

“Xong rồi, theo phong cách của Tu La, cậu ta chắc chắn sẽ chết.”

Nhiều người giàu có bàn tán rồi lắc đầu.

Họ thực sự nhìn không ra Lý Quân có thể đối đầu với người của Tu La ở điểm nào.

Ngay cả thống đốc Vũ Tạ Hoa cũng im lặng, lúc này, cho dù có bối cảnh lớn đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể dùng được.

Trừ khi là người có thể đánh thắng Tu La.

Vương Uyển Uyển không khỏi vội vàng dậm chân, hận không thể đi tới kéo Lý Quân rời khỏi hiện trường.

Mặc kệ lý do là gì, việc đứng lên vào lúc này là rất không lý trí.

Ban đầu, người của Tu La gây rối với Lương Dũng, nhiều nhất chỉ giết một người là Lương Dũng mà thôi, nhưng bây giờ Lý Quân đứng lên, không những không thể cứu Lương Dũng mà thậm chí Lý Quân cũng bị cuốn vào, điều này thực sự cực kỳ ngu xuẩn.

Khuôn mặt Dương Cường lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Anh ta vừa hận vừa sợ Lý Quân, ước gì Lý Quân sẽ bị người của Tu La giết chết, lúc đó Cố Văn sẽ là người của anh ta.

“Cậu nhóc, cậu nói thật à?”

Độc Hạt nhìn chòng chọc vào Lý Quân.

“Tất nhiên, ông nghĩ rằng tôi sẽ đùa với ông vào lúc này sao?”

“Giao ra nhân sâm ngàn năm ra, tôi có thể để cho cậu chết toàn thây.” Độc Hạt lạnh lùng nói.

Đối mặt với Độc Hạt khiến tất cả những người giàu có ở Sở Châu sợ hãi, vẻ mặt Lý Quân vẫn thờ ơ như cũ.

“Xem ra ông còn chưa rõ tình huống hiện tại rồi.”

Vừa nói xong, anh đột nhiên bước ra.

Biến mất ngay lập tức, khi xuất hiện trở lại, anh đã ở trước mặt Độc Hạt.

Lòng bàn tay anh giơ lên, như thể nắm một chiếc rìu lớn, chém nó xuống.

“Hình ý quyền, thập nhị hình quyền!”

“Hổ hình, phách quyền kình!”

Sau khi bóng dáng Lý Quân biến mất, Vương Uyển Uyển không khỏi hét lên một tiếng hoảng sợ.

“Tốc độ này cũng quá nhanh rồi!”

“Mấy người thấy Lý Quân có thể đánh được Độc Hạt này không?” Vương Uyển Uyển nhìn người bên cạnh hỏi.

“Chắc chắn là đánh không lại.” Dương Cường cười lạnh nói: “Mấy người không lăn lộn trên giang hồ, không biết người Tu La khủng bố cỡ nào đâu.”

“Cho dù Tu La là sự tồn tại cực kỳ hung tàn ở trên toàn thế giới.”

“Mỗi một thành viên của bọn họ đều là cao thủ, huống hồ Độc Hạt còn là đường chủ Tu La.”


“Xem ra tốc độ của Lý Quân đối với mấy người rất lợi hại, nhưng mấy người không hiểu về công phu, người Tu La khẳng định lợi hại hơn anh ta nhiều.” Dương Cường chậm rãi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK