Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với những lời buộc tội của gia tộc Nam Cung, Lương Dũng ưỡn ngực ngẩng đầu, không có một chút yếu kém nào.

Thân là người của Chiến Long Điện, đương nhiên ông không để gia tộc Nam Cung vào mắt.

Tuy nhiên, nghĩ đến mối quan hệ phức tạp giữa gia tộc Nam Cung và thiếu gia nhà mình, Lương Dũng không nói thêm bất cứ lời khó nghe nào khác.

Ông khịt mũi lạnh lùng nói: “Quà tặng đã được trao, vậy tôi về trước.”

Nói xong, ông chắp tay, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.”

Đúng lúc này, giọng nói của Nam Cung Ngao vang lên.

“Gia chủ gia tộc Nam Cung còn gì muốn chỉ giáo?”

Lương Dũng nói một cách lạnh lùng.

“Đêm quà của anh đi, tôi đây không hiếm mấy thứ này.”

Vừa nói, Nam Cung Ngao vừa cầm lấy chiếc hộp ném vào chân Lương Dũng.

Chiếc hộp rơi xuống đất và nứt ra, để lộ cao trường thọ bên trong.

Ánh mắt Lương Dũng đột nhiên lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Món quà của thiếu gia nhà mình bị đối xử như thế này khiến trong lòng ông cảm thấy rất tức giận.

Tuy nhiên, món quà này là của thiếu gia nên không thể để lại đây được.

Ông cúi xuống nhặt cao trường thọ, nói với giọng giận dữ: “Đây là cao trường thọ, có thể kéo dài tuổi thọ của một người từ mười đến ba mươi năm. Thiếu gia nhà tôi biết cơ thể ông bị thương tổn, không sống được bao lâu, cho nên mới nhờ tôi gửi cao trường thọ đến, nhưng ông không biết xem trọng báu vật thì sau này đừng có hối hận.”

“Hừ! Thật nực cười khi gọi thứ màu đen này là báu vật, Lý Quân thật sự cho rằng người của gia tộc Nam Cung đều là kẻ ngu sao?”

Không đợi Nam Cung Ngao lên tiếng, Phó Hồng không khỏi giễu cợt.

Người của gia tộc Nam Cung bên cạnh lần lượt gật đầu.

Họ nghĩ rằng chiếc hộp chứa thứ gì đó như ngọc bích hay phỉ thuý, nhưng hóa ra lại là một thứ màu đen sì.

“Cái gì mà kéo dài tuổi thọ của con người từ mười đến ba mươi năm, lừa ma gạt quỷ, trên đời nào có loại bảo vật này.”

Nam Cung Ngao càng thêm tức giận, lồng ngực phập phồng.

Ông ta cảm thấy lời nói vừa rồi của Lương Dũng rõ ràng là đang chế giễu ông ta sống không lâu.

Ông ta chỉ ra bên ngoài nói: “Biến đi, gia tộc Nam Cung không hoan nghênh.”

“Hừ! Tạm biệt!”

Lương Dũng phất tay áo, xoay người rời đi.

“Khoan đã, khoan đã, ở đây hẳn là có hiểu lầm...”

Nam Cung Tuyết không khỏi đuổi theo.

Vừa đi được hai bước, cô đã bị Nam Cung Ngao tát vào mặt.

“Bốp!”

“Tuyết Nhi, cháu thật sự quá mê muội rồi, cháu muốn làm ông nội tức chết sao?”

“Bây giờ ông ra lệnh cho cháu không bao giờ được gặp Lý Quân nữa, một tháng sau, hôn lễ với công tử nhà họ Thôi sẽ chính thức được tổ chức.”

“Trong vòng một tháng này, cháu không được phép ra khỏi gia tộc Nam Cung nửa bước.”

Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Tuyết đột nhiên dâng lên vẻ tuyệt vọng.

Cô biết hết thảy đã không còn đường cứu vãn.

Ông nội vẫn luôn nói một không nói hai, lần này đổi ý cho cô đã là một ngoại lệ, tuyệt đối không có lần sau.


Bên kia, Lương Dũng đi ra ngoài, nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền đến, không khỏi dừng lại một chút, sau đó đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK