Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe của Đổng Bác Thư trị giá năm mươi vạn, đối với đám người trẻ tuổi từ thôn Thanh Sơn thì đã là xe sang trọng.

Mà lúc này, xuất hiện ở trước mặt mọi người là một chiếc Rolls-Royce có giá trị dư sức mua hơn mười chiếc Mercedes-Benz, còn bàng hoàng hơn khi Lương Dũng tay cầm ô, cung kính che mưa cho Lý Quân, làm cho cả đám người đều chấn động.

Đây tuyệt đối là một câu chuyện khiến ai nấy cảm thấy hoang đường.

Lý Quân vừa mới ra tù, làm sao có địa vị và thành tựu như bây giờ?

Những người vừa rồi mỉa mai anh giống như vừa bị tát mạnh, mặt đỏ bùng, chỉ muốn kiếm cái lỗ để chui vào.

Lý Quân mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

“Tôi về Sở Châu trước, sau này có cơ hội gặp lại.”

Nói xong, trên người Lý Quân như được bao phủ hào quang, ở trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, ngồi vào ghế sau của Rolls Royce.

“Chú! Cô! Chúng ta mau về thôi!”

Lý Quân gọi vợ chồng Bạch Kính Đình còn đứng ở nơi đó.

“Được rồi.”

Lúc Lý Mộng Vân đi ngang qua Quách Đan, bà nhịn không được nói: "Quân nhi nhà tôi hiện tại có tiền đồ hơn mấy người nghĩ đấy, tập đoàn Quân Lâm ở Sở Châu là của nó, giá trị con người mấy trăm tỷ đấy!”

Đúng lúc này, một tia chớp lóe lên chiếu rọi trên mặt Quách Đan, ai cũng nhìn rõ mặt cô ta tái nhợt.

Cả Rolls-Royce và BMW năm series đều biến mất trong màn mưa.

Một đám thanh niên thôn Thanh Sơn đứng ở cửa khách sạn, giống như đang nằm mơ.

Cô gái ăn mặc thời thượng lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút, nhất thời há to miệng.

Cô đưa điện thoại cho bạn trai bên cạnh, rất nhanh mọi người lại ồn ào bàn tán.

"Đúng là Lý Quân, chủ của tập đoàn Quân Lâm, người giàu nhất Sở Châu, giá trị con người hơn hai ngàn tỷ..."

“Trời ạ! Anh ta làm như thế nào?”

“Tôi cho rằng Đổng Bác Thư đã lợi hại lắm rồi nhưng so với Lý Quân, hình như không cùng đẳng cấp đâu." Một bạn học uống say không biết giữ mồm giữ miệng nói.

Lời này của hắn làm cho sắc mặt Đổng Bác Thư và Quách Đan đồng thời trở nên khó coi.

Trên đường về Sở Châu, Lý Quân đột nhiên có cảm giác bất an.

Không bao lâu, điện thoại di động của Lương Dũng vang lên.

Ô tô dừng lại ở bãi đỗ xe tạm thời ven đường.

Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt Lương Dũng trở nên khó coi.

“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện, trụ sở công ty Dược Vương đột nhiên bốc cháy, nguyên nhân cháy còn chưa rõ, có rất nhiều người đang bị nhốt trong trụ sở!”

Trong lòng Lý Quân căng thẳng, anh nhớ tới lời Tống Chân nói lúc trước.

Chẳng lẽ là thế lực kia xuống tay với nhà họ Tống?

"Lần trước tôi nói ông đi tra kẻ thù của nhà họ Tống, kết quả thế nào?”

Lương Dũng lắc đầu nói: "Thời gian quá ngắn, tôi vẫn chưa nắm được tin tức!”

Lý Quân thở dài một hơi.

“Sợ là quá muộn rồi!”

Lý Quân thử gọi điện thoại cho Tống Chân, đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng máy bận.

“Mau, chuyển hướng đi, đến nhà họ Tống, công ty Dược Vương xảy ra chuyện, có thể nhà họ Tống cũng xảy ra chuyện rồi!”

“Vâng!”

Lương Dũng lập tức điều chỉnh hướng xe chạy.

Lý Quân gọi điện thoại cho Bạch Kính Đình, bảo bọn họ về Sở Châu trước.

Hai tiếng sau.


Trang viên nhà họ Tống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK