Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba ngày? Tôi đoán ba ngày sau anh muốn đi Úc đánh bạc đúng không?”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lý Quân đi tới, giật lấy thẻ ngân hàng từ tay Nam Cung Tuyết.

“Đừng nói là ba mươi triệu, ba đồng cũng không cho, Kim Thế Di, nếu anh dám lừa gạt người nữa, cẩn thận tôi đánh què chân anh.”

Thấy hành động của Lý Quân, tất cả mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt.

“Sao anh ta lại ở đây?”

“Lần trước, bởi vì anh ta thô lỗ với Kim thiếu nên thù lao tăng lên sáu mươi triệu, bây giờ anh ta còn nói những lời như vậy, không phải hoàn toàn xúc phạm hoàn toàn đến Kim thiếu sao?”

“Tôi nghĩ anh ta làm ầm ĩ như vậy thì sáu mươi triệu là không đủ, phải lên đến chín mươi triệu.”

“Kim thiếu không phải là người thiếu tiền, anh ta cần thể diện.”

“Tôi nghe Tiểu Tuyết nói cô ấy bỏ nhà đi, trong nhà đóng băng thẻ ngân hàng của cô ấy, chỉ còn một thẻ để sử dụng, trong thẻ đó chỉ có ba mươi triệu, Kim Thế Di muốn sáu mươi triệu còn chưa biết lấy đâu ra, nếu tăng lên thành chín mươi triệu thì coi như xong rồi.”

Lý Quân nhìn dáng vẻ ăn nói khép nép của Nam Cung Tuyết, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần đau lòng.

Với thân phận của Nam Cung Tuyết, Kim Thế Di không thể so sánh được.

Nhưng bây giờ Nam Cung Tuyết lại phải cúi đầu trước Kim Thế Di chỉ với lý do là vì bảo vệ anh.

“Thật là một cô gái ngốc nghếch tốt bụng.” Lý Quân lắc đầu.

“Lý Quân, anh nói hươu nói vượn gì thế? Dám vu khống tôi, không có sự giúp đỡ của tôi, Nam Cung Tuyết chỉ chờ bị nhà họ Thôi xé thành từng mảnh.” Kim Thế Di chột dạ lớn tiếng nói.

Nghe thấy vậy, Nam Cung Tuyết đột nhiên lo lắng.

Cô vội vàng xin lỗi hắn: “Kim thiếu, đừng tức giận, anh muốn bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu, ba ngày nữa tôi nhất định sẽ góp đủ sáu mươi triệu, anh tuyệt đối đừng mặc kệ.”

Kim Thế Di chỉ giễu cợt, chỉ vào Lý Quân: “Kêu anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, nếu không thì không thương lượng nữa.”

Vẻ mặt Lý Quân khinh thường.

Ngay cả cha của hắn, Kim Gia Hào cũng phải cung kính anh, chỉ là một tên Kim Thế Di cũng dám kêu anh quỳ xuống xin lỗi? Đúng thật không biết điều.

Nam Cung Tuyết bên cạnh liên tục nói đỡ cho Lý Quân.

Tuy nhiên, Kim Thế Di lại hoàn toàn thờ ơ.

“Nhìn xem, tôi biết chắc Lý Quân sẽ gây chuyện mà, mặc dù tôi khâm phục bản lĩnh của Lý Quân nhưng anh ta làm việc quá lỗ mãng, phụ lòng Nam Cung Tuyết quan tâm anh ta như vậy.”

Đám người nhao nhao bàn luận.

Loan Thục Ninh bên cạnh lại thờ ơ lạnh nhạt.

Cô biết rõ Kim Thế Di đang tìm đường chết, Lý Quân là nhân vật mà hắn không thể chọc vào nổi.

Quả nhiên, Lý Quân lười nói chuyện vớ vẩn với hắn, lấy điện thoại ra bấm số: “Kim Gia Hào, quản lý con ông cho tốt vào!”

Thấy Lý Quân lấy điện thoại ra gọi điện thoại.

Trong lòng Kim Thế Di hoảng sợ, nhưng sắc mặt hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hắn biết tất cả bạn bè của cha mình và hắn chưa bao giờ nghe nói về Lý Quân.

Rõ ràng tên này đang giả vờ.

“Chuyện này là sao? Anh ta thế mà gọi thẳng tên cha của Kim Thế Di? Không lẽ anh ta biết cha Kim Thế Di?”

“Làm sao có thể? Cho dù biết thật thì sao? Chẳng lẽ ông ấy lại ra tay với con trai mình chỉ vì một người ngoài sao?”

“Có lý.”

“Tôi thừa nhận Lý Quân này có chút bối cảnh, nhưng anh ta vẫn chưa nhận thức rõ bản thân mình rồi.”


Những người xung quanh lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK