Lý Quân vừa bước ra khỏi bảo tàng thì liền nhận được cuộc gọi từ Bạch Kính Đình.
“Lý Quân, vừa nãy chuyện ở trong bảo tàng tôi đã thấy hết rồi, cậu lại dám đắc tội với Hoàng Tứ Nhạc, cậu không muốn sống nữa à?”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất lập tức rời khỏi Sở Châu trốn đi. Quyền lực của Hoàng Tứ Nhạc nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy”
Lý Quân bất giác gãi đầu. Anh quên mất việc chú anh cũng ở trong viện bảo tàng.
Có vẻ phải để Lương Dũng tìm hiểu xem Hoàng Tứ Nhạc có lai lịch gì, đến lúc cần thì nhổ cỏ tận gốc vậy.
“Chú à, chú yên tâm đi, con giải quyết được mà” Lý Quân nói.
“Cậu giải quyết sao, cậu dùng cái gì để giải quyết? Dùng mạng sống của cậu à?”
Trong điện thoại, giọng nói của Bạch Kính Đình cao lên, thể hiện rõ sự tức giận.
Giọng điệu của Lý Quân lại rất bình tĩnh.
“Chú cứ yên tâm là được rồi. Con không còn là trẻ con nữa, hơn nữa tên Hoàng Tứ Nhạc đó có gì mà phải sợ chứ. Hôm khác con sẽ đến nói chuyện với hắn, chắc chắn hắn sẽ phải nghe thôi.”
“Cái gì?” Bạch Kính Đình giận đến xém chút ném điện thoại đi: “Cậu cho rằng cậu là ai? Tôi thấy thăng nhóc cậu muốn chết rồi”
Bạch Vi ở bên cạnh nghe được giọng nói trong điện thoại, cũng nhịn không được mà nói:
“Anh Quân, lần này hãy nghe lời bố em đi. Hoàng Tứ Nhạc thật sự không phải là người anh có thể chọc đâu.”
Lý Quân cười khổ, đành nói: “Chú à, thực ra ngày hôm đó ở câu lạc bộ Vân Đằng, cũng là con đem người đến đánh trọng thương Hoäc Đông, cũng là con bảo Trương Siêu không được liên hệ với Bạch Vi. Con cũng có khả năng đối phó với tên Hoàng Tứ Nhạc này, mọi người cứ yên tâm đi”
“Câm miệng!”
Trong điện thoại, Bạch Kính Đình đã hoàn toàn tức giận.
“Cậu cảm thấy nói những lời này là tôi sẽ tin sao? Cũng không coi lại xuất thân của cậu là gì, thật là lời nào cũng dám nói. Lời tôi nói chỉ có vậy thôi, cậu muốn nghe thì nghe, không
nghe thì bỏ đi”
“Nếu cứ nhất quyết phải tìm đến cái chết, chúng tôi cũng. ngăn không được cậu.”
Nói xong ông ta liền cúp máy. Lý Quân nhún nhún vai.
Thật đúng là... Anh đã nói hết lời thật lòng rồi, tại sao lại không có người nào tin anh chứ?
lò phía bên kia, Bạch Kính Đình đưa con gái và Chu Vũ Hàn đi rời khỏi bảo tàng.
Hôm nay Trương Siêu vẫn không xuất hiện khiến Bạch Kính Đình ôm một bụng tức.
“Giúp tôi kiểm tra xem tên Hoàng Tứ Nhạc kia có thân phận gì?” Lý Quân gọi điện cho Lương Dũng.
Mặc dù không quan tâm đến Hoàng Tứ Nhạc, nhưng Lý Quân cũng không thể tùy tiện để mối nguy hiểm tiềm ẩn tồn tại.
“Hoàng Tứ Nhạc? Người này tôi biết, là một nhân vật rất quan trọng trong thế giới ngầm ở Sở Châu, Hoäc Đông là tiểu đệ của hắn”
“Tên này hành sự xấu xa, tàn nhãn, hẳn đã cướp đi không biết bao nhiêu mạng người rồi.”
“Kiểm tra cho tôi xem tối nay hắn ở đâu? Tôi đi tìm hẳn nói chuyện” Lý Quân nói.
“Được” Lương Dũng ở đầu dây bên kia dõng dạc đáp.
“Lý Quân, vừa nãy chuyện ở trong bảo tàng tôi đã thấy hết rồi, cậu lại dám đắc tội với Hoàng Tứ Nhạc, cậu không muốn sống nữa à?”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất lập tức rời khỏi Sở Châu trốn đi. Quyền lực của Hoàng Tứ Nhạc nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy”
Lý Quân bất giác gãi đầu. Anh quên mất việc chú anh cũng ở trong viện bảo tàng.
Có vẻ phải để Lương Dũng tìm hiểu xem Hoàng Tứ Nhạc có lai lịch gì, đến lúc cần thì nhổ cỏ tận gốc vậy.
“Chú à, chú yên tâm đi, con giải quyết được mà” Lý Quân nói.
“Cậu giải quyết sao, cậu dùng cái gì để giải quyết? Dùng mạng sống của cậu à?”
Trong điện thoại, giọng nói của Bạch Kính Đình cao lên, thể hiện rõ sự tức giận.
Giọng điệu của Lý Quân lại rất bình tĩnh.
“Chú cứ yên tâm là được rồi. Con không còn là trẻ con nữa, hơn nữa tên Hoàng Tứ Nhạc đó có gì mà phải sợ chứ. Hôm khác con sẽ đến nói chuyện với hắn, chắc chắn hắn sẽ phải nghe thôi.”
“Cái gì?” Bạch Kính Đình giận đến xém chút ném điện thoại đi: “Cậu cho rằng cậu là ai? Tôi thấy thăng nhóc cậu muốn chết rồi”
Bạch Vi ở bên cạnh nghe được giọng nói trong điện thoại, cũng nhịn không được mà nói:
“Anh Quân, lần này hãy nghe lời bố em đi. Hoàng Tứ Nhạc thật sự không phải là người anh có thể chọc đâu.”
Lý Quân cười khổ, đành nói: “Chú à, thực ra ngày hôm đó ở câu lạc bộ Vân Đằng, cũng là con đem người đến đánh trọng thương Hoäc Đông, cũng là con bảo Trương Siêu không được liên hệ với Bạch Vi. Con cũng có khả năng đối phó với tên Hoàng Tứ Nhạc này, mọi người cứ yên tâm đi”
“Câm miệng!”
Trong điện thoại, Bạch Kính Đình đã hoàn toàn tức giận.
“Cậu cảm thấy nói những lời này là tôi sẽ tin sao? Cũng không coi lại xuất thân của cậu là gì, thật là lời nào cũng dám nói. Lời tôi nói chỉ có vậy thôi, cậu muốn nghe thì nghe, không
nghe thì bỏ đi”
“Nếu cứ nhất quyết phải tìm đến cái chết, chúng tôi cũng. ngăn không được cậu.”
Nói xong ông ta liền cúp máy. Lý Quân nhún nhún vai.
Thật đúng là... Anh đã nói hết lời thật lòng rồi, tại sao lại không có người nào tin anh chứ?
lò phía bên kia, Bạch Kính Đình đưa con gái và Chu Vũ Hàn đi rời khỏi bảo tàng.
Hôm nay Trương Siêu vẫn không xuất hiện khiến Bạch Kính Đình ôm một bụng tức.
“Giúp tôi kiểm tra xem tên Hoàng Tứ Nhạc kia có thân phận gì?” Lý Quân gọi điện cho Lương Dũng.
Mặc dù không quan tâm đến Hoàng Tứ Nhạc, nhưng Lý Quân cũng không thể tùy tiện để mối nguy hiểm tiềm ẩn tồn tại.
“Hoàng Tứ Nhạc? Người này tôi biết, là một nhân vật rất quan trọng trong thế giới ngầm ở Sở Châu, Hoäc Đông là tiểu đệ của hắn”
“Tên này hành sự xấu xa, tàn nhãn, hẳn đã cướp đi không biết bao nhiêu mạng người rồi.”
“Kiểm tra cho tôi xem tối nay hắn ở đâu? Tôi đi tìm hẳn nói chuyện” Lý Quân nói.
“Được” Lương Dũng ở đầu dây bên kia dõng dạc đáp.