“Chuyện này không được đâu ạ! Ngài là khách quý của ông chủ, nếu ngài bị thương, tôi làm sao ăn nói với ông chủ.”
Thư ký Hà vội vàng nói.
Cô không ngờ Lý Quân lại muốn ra mặt.
Tên đầu trọc đánh gục cả đống cao thủ của tập đoàn Hạo Thiên như vậy, Lý Quân đi lên thì có tác dụng gì.
Mã Minh bên cạnh nhịn không được nói: "Lý tiên sinh, anh đừng gây rối thêm nữa, anh không thấy tên kia đạp một cái thì sàn nhà lõm thành cái hố sao? Anh là khách quý, nếu anh bị đánh chết, bọn tôi sao chịu trách nhiệm được chứ!”
Mã Minh này nói chuyện rất âm hiểm làm cho Lý Quân nhíu mày, nhưng mà anh cũng lười so đo với loại tiểu nhân như gã.
Lý Quân trực tiếp cất bước đi vào bên trong đám đông.
“Lý tiên sinh, ngài đừng xúc động...”
Thư ký Hà vội vàng mở miệng.
Nhưng Lý Quân lại giống như không nghe được lời can ngăn của cô.
Mã Minh bĩu môi: "Thư ký Hà, người ta muốn đi chịu chết, chúng ta làm sao mà ngăn được, đây là con cháu thế gia, chắc cũng học được ba cái võ mèo quào, cái gì mà Taekwondo, Karate, hừ, học được vài ba chiêu thì ảo tưởng mình lợi hại.”
“Cái này...”
Trong mắt thư ký Hà tràn ngập sầu lo.
Nhưng Lý Quân không nghe cô nói, cô cũng không có cách nào.
Lúc này, người của tập đoàn Hạo Thiên bị tên đầu trọc kia đánh gục một đám, những người còn lại không dám xông lên, cố gắng duy trì khoảng cách mấy mét với tên đầu trọc.
Lý Quân vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt người xung quanh.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn thanh niên trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này.
“Anh tìm Lý Thất Phu làm gì?”
Lý Quân đi tới trước mặt Đầu Trọc, nhàn nhạt hỏi.
Nhìn bộ dáng thong dong của Lý Quân, ánh mắt đầu trọc lộ ra vài phần kinh ngạc.
Người khác không ai dám tiến lên, mà Lý Quân lại dám đứng ra.
Hắn trên dưới đánh giá Lý Quân vài lần, rồi lắc đầu.
Người trẻ tuổi này tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng không giống như người luyện võ.
Hắn vẫn nói: "Nghe nói Lý Thất Phu là vua của đất Thanh Châu, hơn nữa võ nghệ cao siêu, đàn em của anh ta cũng rất lợi hại, nên tôi muốn cùng Lý Thất Phu so tài chút!”
“Nhưng bây giờ xem ra không cần, gọi cả nửa ngày mà Lý Thất Phu cũng không dám lộ mặt, đàn em anh ta thì ai nấy yếu nhớt, tập đoàn Hạo Thiên cũng chỉ là hư danh mà thôi.”
Đối phương ngang nhiên nói.
Nghe hắn nói như thế, rất nhiều nhân viên trong tập đoàn Hạo Thiên đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.
Tập đoàn Hạo Thiên chính là thế lực số một Thanh Châu, nếu bình thường có người dám nói như vậy, đã sớm bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra. Nhưng hôm nay cao thủ của tập đoàn đều ra ngoài làm việc nên mới cho đối phương cơ hội kiêu ngạo như thế.
“Lý Thất Phu không có ở đây, tôi đánh với anh.”
Lý Quân nói.
Anh có thể đoán được sơ sơ thực lực người này chắc là đang ở cấp bậc Minh Kình đỉnh phong, hơn nữa còn là loại người trời sinh đã có sức mạnh rất lớn.
Nên Minh Kình đỉnh phong của hắn sẽ lợi hại hơn cao thủ Minh Kinh đỉnh phong bình thường.
Cho dù là cao thủ Ám Kình, cũng chưa chắc có thể đánh bại được hắn.
Minh Kình, Ám Kình chỉ là một cách phân chia thực lực dựa trên sự thấu hiểu của bản thân về võ thuật, nên không nhất thiết cứ là Ám Kình thì sẽ mạnh hơn Minh Kình.
Lấy ví dụ như một người phụ nữ am hiểu vật lộn cũng chưa chắc có thể đánh thắng tên đàn ông to con cao hai mét chưa từng học kỹ thuật vật lộn.