Vương Hữu Lân thấy Vương Uyển Uyển không đi cùng Lý Quân, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Uyển Uyển, ông bảo cháu đưa Lý tiên sinh đi dạo, cháu làm gì thế?”
Thấy ông nội tức giận, Vương Uyển Uyển nói: “Ông nội, sao ông không hỏi cháu vì sao không đi dạo với anh ta?”
Vẻ mặt Vương Hữu Lân cũng lộ ra chút nghi hoặc.
Nghe giọng điệu của cháu gái, chắc chắn trong đó có ẩn tình.
“Lý Quân thật ngông cuồng, vậy mà dám đắc tội con trai thống đốc, Vũ Quang, một người như vậy, chúng ta vẫn nên tránh xa anh ta thôi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị anh ta liên lụy.”
“Cậu ấy đắc tội con trai thống đốc? Chuyện gì xảy ra?”
Lúc này, sắc mặt Vương Hữu Lân cũng trầm xuống.
Thế là Vương Uyển Uyển thêm mắm dặm muối kể lại tình huống vừa rồi.
Vương Hữu Lân nghe xong, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Lý Quân thật không biết nặng nhẹ, là ông lại đánh giá cao cậu ấy.”
Lý Quân và Cố Văn tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi.
Đối với tiệc mừng thọ hôm nay, thứ duy nhất Lý Quân mong chờ là dược liệu mà công ty Dược Vương sẽ đấu giá.
Công ty Dược Vương là một công ty dược phẩm, chủ yếu tham gia vào việc sản xuất thuốc, còn có không ít bác sĩ lành nghề, những người đã dùng danh nghĩa của mình để mở một số bệnh viện.
“Anh Lý, dù sao Vũ Quang cũng là con trai của thống đốc, anh đắc tội anh ta như thế này không phải có chút không tốt sao?”
Sau khi do dự một lát, Cố Văn vẫn lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Cố Văn, Lý Quân làm sao không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.
Anh khẽ mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, chỉ là một Vũ Quang mà thôi, cho dù cha anh ta là Vũ Tạ Hoa tới thì ông ấy cũng phải cung kính trước mặt tôi.”
Nghe Lý Quân nói xong, Có Văn im lặng vài giây.
Nói thật, cô không tin, cho dù thủ đoạn của Lý Quân có như thần đi nữa.
Nhưng Vũ Tạ Hoa, thống đốc Sở Châu, đại tướng nơi biên cương là người như thế nào, quyền thế chói lọi, dưới trướng có rất nhiều người có năng lực, làm sao có thể cung kính với Lý Quân được.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, giọng nói ngạc nhiên của một người phụ nữ vang lên.
“Ông chủ Lý, anh cũng ở đây à.”
Lý Quân và Cố Văn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi tới.
Thân hình của cô cao gầy, có lồi có lõm, mặc một chiếc váy màu đen, trên vai khoác một chiếc áo trắng mỏng, chân mang đôi giày cao gót đế đen, nhìn vừa gợi cảm vừa thanh lịch.
Cô nhẹ nhàng đi về phía bàn của Lý Quân với nụ cười nhạt trên môi.
“Cố Nghiên?”
Lý Quân cũng hơi ngạc nhiên.
Không ngờ tới Cố Nghiên cũng tới tham gia bữa tiệc này.
Tuy nhiên, nghĩ đến bữa tiệc hôm nay quy tụ những người nổi tiếng đến từ Sở Châu, Cố Nghiên với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Quân Lâm, đương nhiên nằm trong số những người được mời.
“Cố Nghiên, cô quen anh ta sao?”
Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Cố Nghiên.
Thì ra là con trai của Vũ Tạ Hoa, Vũ Quang và con gái của chủ tịch công ty Dược Vương, Tống Trấn.
Lúc này, Vũ Quang nhìn Lý Quân với ánh mắt có chút ngoài ý muốn.
Hiển nhiên, anh ta cảm thấy ngạc nhiên vì Cố Nghiên có quen biết với Lý Quân.
Còn vẻ mặt Tống Trấn thì lạnh lùng.
Cô rất bất mãn với chuyện Lý Quân thất lễ vừa rồi.