Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cám ơn anh vì đã cứu tôi, nếu không thì sợ là hôm nay tôi khó mà thoát khỏi tay bọn họ được."

Mạnh Thanh Thiển đột nhiên chân thành nói.

"Theo như tôi biết, xung quanh quảng trường nhỏ không có trường học, tại sao cô lại đúng lú xuất hiện ở đây, rồi đúng lúc bị bọn họ chặn lại?"

Lý Quân tò mò hỏi.

"Một người bạn rất thân đã rủ tôi đến đây chơi, nhưng ta đến về sau, nhưng sau khi tôi đến thì không thấy bóng dáng của cô ấy đâu cả, chỉ thấy bọn người Ngụy Nhiên đang ở đó."

"Xem ra cô bị bạn thân bán đi rồi."

Lý Quân phân tích nói.

"Tôi biết."

Giọng điệu Mạnh Thanh Thiển có chút trầm thấp.

Cho dù là ai bị bạn bè phản bội, thì cũng rất khó duy trì tâm trạng tốt.

"Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng hôm nay mình không thể thoát khỏi nanh vuốt của bọn họ, tất cả đều dựa vào anh ra tay mới có thể thành công tránh thoát. Chỉ là Ngụy Nhiên và những người này đều có lai lịch không tầm thường, anh đánh bọn họ thành như thế, chỉ sợ bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."

Mạnh Thanh Thiển có chút lo lắng.

"Yên tâm đi, cho dù bọn họ có bối cảnh gia đình như thế nào, thì ở Sở Châu này, bọn họ cũng không thể so sánh với tôi."

Lý Quân vỗ bộ ngực bảo đảm.

"Một người đi xe đạp như anh mà khẩu khí còn lớn hơn cả người giàu nhất Sở Châu." Hiển nhiên là Mạnh Thanh không tin, cho rằng Lý Quân đang khoác lác.

"Cho nên một người đi xe đạp như tôi mà cũng dám đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, cô không hề cảm động, cũng không định lấy thân báo đáp?"

Lý Quân quay đầu lại khẽ cười một tiếng với Mạnh Thanh Thiển.

"Làm sao có thể, tôi cũng đâu phải mấy cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, không dễ cảm động như vậy đâu!"

"Vậy cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Lý Quân nhìn ra tâm trạng Mạnh Thanh Thiển có chút sa sút nên cố ý khuyên bảo cô.

"Tôi mười chín tuổi."

Mạnh Thanh Thiển cười một tiếng.

Trong khi nói chuyện, hai người đi đến tầng dưới của một khu chung cư cũ.

Mạnh Thanh Thiển nhảy ra khỏi ghế xe.

"Đây chính là nhà tôi, Lý Quân, anh đi theo tôi một chút."

Vừa nói, cô vừa mở cửa hành lang bước vào.

Lý Quân đi theo sau lưng cô.

Đó là một ngôi nhà cho thuê chỉ có hơn 30 mét vuông.

Mặc dù đồ đạc bên trong đã cũ nhưng chúng được sắp xếp rất gọn gàng.

Một số đồ trang trí nhỏ cũng làm cho căn phòng trở nên ấm cúng.

Mạnh Thanh Thiển lấy một cái hộp cỡ lòng bàn tay từ trong tủ ở đầu giường ra rồi đưa cho Lý Quân.

"Anh đã cứu tôi, tôi cũng không có gì có thể báo đáp anh được, thứ này là đồ ông nội tôi để lại cho tôi, bây giờ tôi sẽ đưa nó cho anh."

Lý Quân nhận lấy mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một đồ vật đen sì thì trong mắt hiện lên sự bối rối.

"Đó là một loại thuốc có tác dụng rất kỳ diệu."

Vừa nói, Mạnh Thanh Thiển vừa lấy một con dao phay từ phòng bếp ra, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lý Quân, cô tự rạch một vết trên cánh tay trắng nõn như ngọc kia, máu tươi ngay lập tức chảy xuống như suối.

"Người đẹp Mạnh à, cô cắt sai chỗ rồi, muốn tự sát thì phải cắt cổ tay mới đúng, không phải cắt phía trên đâu." Lý Quân không nhịn được nói.


Mạnh Thanh Thiển: “...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK