Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này mọi người ở trong phòng cũng đều rơi vào kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy ma.

Chỉ thấy đường điện tâm đồ trên màn hình thiết bị đang là một đường thẳng đột nhiên bắt đầu dao động.

Nhịp tim đã quay trở lại.

Lúc đầu nó đập rất chậm, nhưng sau vài hơi thở, nó gần giống như trạng thái của một người bình thường.

Ông Cố đã chết đi lúc này lại sống lại.

Mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy hô hấp bị đình trệ và có chút khó tin.

Thật không thể tin được rằng người đã không còn nhịp tim hay hơi thở, thế mà giờ có thể được cứu chết đi sống lại một cách thần kỳ như vậy.

Rốt cuộc là sao có thể làm được? Anh ta đúng thật là một vị thần y nha.

Mà ông Cố đang nằm trên giường bệnh lúc này lông mi bắt đầu run run, như chuẩn bị mở mắt ra.

“Thật sự là sống lại.” Cố Hạo cũng hét lên.

Giờ phút này bọn họ chỉ cảm thấy như có sấm sét đánh bên tai, đầu óc ong ong.

Mà Cố Văn đã lao đến trước giường bệnh, vui sướng khóc thành tiếng.

Cố Hạo vừa mới gào thét muốn dạy cho Lý Quân một bài học lập tức nhìn ra ngoài phòng.

Trong mắt hắn ta tràn đầy phức tạp.

Lý Quân đi ra khỏi biệt thự, nhìn thấy một chiếc xe thương vụ đang đi về phía mình.

Xe dừng lại.

Là Vương Uyển Uyển và ông nội Vương Hữu Lân bước xuống xe.

“Không phải cô đã đưa ông nội về nhà sao? Tại sao hai người lại ở đây?”

Khi Lý Quân nhìn thấy hai ông cháu nhà họ Vương, anh không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc.

“Đúng vậy, nhưng anh chưa nói cho tôi biết thuốc sắc mà anh kê đơn như thế nào, vì vậy chúng tôi vội vàng đến thỉnh giáo anh.” Vương Uyển Uyển nói.

Lý Quân đột nhiên vỗ trán.

Đây là lần đầu tiên kê đơn thuốc, anh đã quên mất điều quan trọng này.

Lúc này anh liền cầm bút xuống, viết ra phương pháp sắc thuốc trên đó, đưa cho Vương Uyển Uyển.

“Cảm ơn anh, anh đã cứu ông nội tôi, và cho tôi đơn thuốc này, trong thẻ này là một triệu tệ, của ít lòng nhiều ạ.”

Vương Uyển Uyển trực tiếp đưa ra một tấm thẻ.

“Cô có lòng rồi, nhưng không cần đâu.” Lý Quân trực tiếp xua tay từ chối.

Cứu người là hành động tự nguyện của Lý Quân, cho nên anh không có ý định thu tiền.

Một triệu tệ đúng là nhiều thật, nhưng đối với Lý Quân hiện tại, thật sự không đáng để lọt vào tầm mắt.

Thấy Lý Quân cự tuyệt một triệu nhẹ nhàng như vậy, ánh mắt ông lão đột nhiên lộ ra một chút kỳ lạ.

“Tôi tên là Vương Hữu Lân, anh bạn trẻ thật là người có đức độ, tôi thật sự rất ngưỡng mộ, cậu và Uyển Uyển đều là người trẻ tuổi, sau này có thể giao lưu nhiều hơn.”

“Mà, tôi vẫn chưa biết danh tính của anh bạn trẻ là gì nhỉ?”

“Tôi tên là Lý Quân."”

Lúc này, Vương Uyển Uyển mở miệng hỏi: “Lý tiên sinh, bệnh của ông tôi thế nào rồi?”

“Bây giờ cũng đã tốt rồi.”

“Thật sao?”


Vẻ mặt Vương Uyển Uyển lộ ra vẻ kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK