Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những vết thương được bao phủ bởi lớp cao đen đã lành lại.

Lúc này, đôi mắt của Tống Bạch Long mở to.

Thân là thần y, đương nhiên ông hiểu được điều này có ý nghĩa gì.

“Đây quả thật là một thứ thần kỳ!”

Tống Bạch Long liên tục kêu lên.

Người phụ nữ bên cạnh nhìn cao đen, ánh mắt sáng ngời.

“Đây là công dụng của cao đen này, có thể giúp vết thương lành lại nhanh chóng. Nhưng tôi không biết thành phần của cao đen này là gì, cho nên đây chính là mục đích tôi tìm đến chú.”

“Ngoại trừ kinh phí của viện nghiên cứu, nếu như cậu hứa về sau có cái gì tốt thì nhớ tìm đến tôi, tôi sẽ giúp cậu chuyện này.” Tống Bạch Long nói.

“Không thành vấn đề!” Lý Quân gật đầu.

Tống Bạch Long lập tức vui vẻ nói: “Giao cho tôi.”

Nói xong, ông cầm lấy chiếc hộp từ tay Lý Quân, nhặt một ít cao đen rồi bắt đầu quan sát cẩn thận.

Ông lẩm bẩm: “Nó có thể lập tức chữa lành vết thương trên da, tức là chất này có thể khiến tế bào phát triển nhanh chóng.”

“Tôi đoán vai trò của nó không chỉ là chữa lành vết thương mà còn tái tạo tế bào và trẻ hóa tế bào.”

“Nếu nó có thể làm trẻ hóa các tế bào lão hóa thì giá trị sẽ quá cao.”

Nghe nói như thế.

Lý Quân cũng không nhịn được nói: “Đây chẳng phải là có thể trường sinh bất tử sao?”

Tống Bạch Long lắc đầu: “Trường sinh bất tử là chuyện không có khả năng, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ của một người lên mười, thậm chí mấy chục năm.”

“Được rồi, nếu không còn việc gì khác thì cậu cứ để lại số điện thoại, có tin tức gì tôi sẽ gọi cho cậu.”

Tống Bạch Long nóng lòng muốn đi vào trong, không muốn lãng phí một giây phút nào.

Lý Quân ghi lại một số điện thoại rồi đưa cho người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ đích thân tiễn Lý Quân ra ngoài.

Mãi cho đến khi Lý Quân đi xa, cô mới quay trở lại.

Cô lẩm bẩm: “Người trẻ tuổi này không phải là thiên tài y học mà giám đốc đã nhắc đến trước đó chứ!”

Trên đường phố Thanh Châu.

Lý Quân bước ra khỏi taxi.

Nhìn chiếc xe đạp của mình vẫn còn đó, không khỏi cảm thán phẩm chất con người ngày nay đã cao hơn rất nhiều.

Bỏ xe đạp ở đó lâu như vậy mà không bị ném đi.

Đương nhiên, bây giờ có rất nhiều xe đạp công cộng nên sẽ không có ai lấy trộm xe đạp của anh.

Vừa lên xe đạp, Lý Quân đã nhận được điện thoại của Loan Thục Ninh.

“Lý Quân, anh mau tới đây, mẹ Nam Cung Tuyết muốn đưa Nam Cung Tuyết đi, chúng tôi ngăn cản không được, hiện tại Nam Cung Tuyết đang ở nhà tôi.”

Khi Lý Quân đến biệt thự nhà họ Loan, Loan Thiệu Hằng không có ở đó.

Tuy nhiên, chú thứ hai của Loan Thục Ninh là Loan Thiệu Nghi đã có mặt.

Sau khi nhìn thấy Lý Quân, ông ta vội vàng tiến lên chào hỏi.

“Tiểu Tuyết đến chơi với Thục Ninh, kết quả mẹ và anh trai của Tiểu Tuyết tìm tới tận đây.”

“Đây là chuyện nhà họ, nhà họ Loan chúng tôi cũng không dám đắc tội gia tộc Nam Cung.”

Loan Thiệu Nghi giải thích cho Lý Quân.

“Tôi hiểu rồi.”

Lý Quân gật đầu.


Lúc này Nam Cung Hải đang nắm cánh tay Nam Cung Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK