Mục lục
[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Huấn luyện viên Tang, phó hiệu trưởng Tang, ngươi hãy báo cáo việc ngày hôm qua một chút“

Thấy Tang Thiên sau khi bước vào phòng làm việc không rên một tiếng như động vật mềm nhũn nằm ngửa trên sofa, Tô Hàm tức tối nghiến răng nghiến lợi, điều nàng không thể chịu đựng được nhất chính là thái độ lạnh nhạt không sao cả này của Tang Thiên, người này chẳng nhẽ thật sự cho rằng chuyện hoang đản lần nọ không phát sinh? Vừa nghĩ tới điều này, nàng chỉ muốn xông tới cho hắn một trận tiêu tan hết oán khí trong lòng, nói cho cùng về phần chuyện hoang đản lần đó, Tô Hàm cảm thấy mình thật thiệt thòi! Nàng muốn đền bù, tên khốn kiếp này ngay cả ý xin lỗi cũng không có.

“Vừa nãy nghe bảo vệ ở cổng nói thiệp của ta được cô thu lại rồi?”

Tang Thiên hiện giờ cảm thấy cơ thể rất không thoải mái, muốn phát tiết, chính xác, bộ dạng hấp dẫn của Lam công chúa hôm qua quả thật khiến toàn thân hắn nghẹn lại khó chịu, mùi vị dục hỏa đốt người giống như một kẻ nghiện thuốc phiện chạm vào thuốc phiện ấy, híp mắt nhìn qua, thấy Tô Yàm yên lặng ngồi trên ghế vô cùng lạnh nhạt, hai mắt Tang Thiên đột nhiên hiện lên một vệt đỏ thẫm yêu dị, trái cấm Adam cũng không chịu được đột nhiên động đậy.

“Ánh mắt ngươi như vậy là sao?”

Khuôn mặt tinh xảo của Tô Hàm cho dù là ánh mắt nào đều có tính vô cùng hấp dẫn, cho dù là bộ dạng tức giận hay là vẻ lạnh lùng.

“Ánh mắt dâm đãng? Không nhìn ra sao?” Tang Thiên tức giận quăng ra một câu, “ Mau đưa thiệp mời cho ta, nhân lúc ta bây giờ vẫn còn tỉnh táo.”

“A”

Tô Hàm hô cười một tiếng, lạnh như băng nói: “Còn dám uy hiếp ta, ta nói cho Tang Thiên ngươi, bổn tiểu thư lớn như vậy vẫn chưa ai uy hiếp cả.” Vừa dứt lời, sắc mặt nàng có chút thay đổi, đứng bật dậy, cẩn thận nhìn chằm chằm Tang Thiên, “Ngươi muốn làm gì? Đây là phòng làm việc của ta”

Thấy Tang Thiên đột nhiên đứng dậy, vệt đỏ thẫm yêu dị trong hai tròng mắt, Tô Hàm sau một lúc sợ hãi, lúc này mới ý thức được mình quả thật quá hồ đồ rồi, Tên khốn kiếp Tang Thiên này quả thật chính là một tên vô lại từ đầu tới chân, hơn nữa người này còn là một tên biến thái chính cống nữa.

“Tô tiểu thư, phiền toái hạ hỏa đi”

“Tên khốn kiếp ngươi! Lưu manh” Thấy Tang Thiên từng bước tới gần, Tô Hàm không khỏi trở lên kinh hoảng, đặc biệt là lúc vệt đỏ thẫm vô cùng yêu dị xuất hiện trên khuôn mặt Tang Thiên, thấy vệt đỏ thẫm này, Tô Hàm liền nghĩ tới bức đồ đằng phượng hoàng hoàn toàn không thể giải thích được sau lưng Tang Thiên.

“A”

Dường như trong nháy mắt, Tang Thiên vù một tiếng biến mất khỏi chỗ cũ, lúc xuất hiện đã ôm chặt lấy Tô Hàm.

Tiếng kêu sợ hãi của Tô Hàm vừa vang lên, lập tức dừng lại, bởi vì đôi môi nàng đã bị Tang Thiên hôn lên, hai mắt mở to. Tô Hàm thậm chí có thể cảm giác rõ ràng đầu lưỡi tên hỗn đản này đang lục lọi trong miệng mình.

“Hừm!”

Cảm giác thấy một bàn tay lớn chạm tới ngực mình, Tô Hàm kịch liệt giãy giụa, mặc dù nàng xuất thân từ một trong sáu bộ đội thần bí trong truyền thuyết, mặc dù sức chiến đấu của nàng đạt tới tiêu chuẩn cấp bảy, nhưng người nàng gặp phải là Tang Thiên

Hô!

Tang Thiên buông lỏng Tô Hàm, hắn mặc dù bị bức đồ đằng phượng hoàng yêu dị hành hạ cơn đói khát khó nhịn nhưng vẫn chưa tới mức đi cường bạo một người con gái.

“Vẻ mặt của cô hình như rất hưởng thụ, cô chắc không phải muốn chứ?” Tang Thiên có chút không từ bỏ ý định hỏi

Tô Hàm cũng không biết mình vừa nãy sao nữa, lúc Tang Thiên hôn lên môi, cơ thể nàng giống như muốn rơi xuống, toàn thân nóng lên, nghe thấy giọng của Tang Thiên truyền tới, khuôn mặt tinh xảo của nàng lập tức đở bừng, quay sang trắng bệch, giơ đôi bàn tay trắng muốt như muốn cho hắn ăn một cái tát.

“Tên khốn kiếp ngươi, Ngươi mới hưởng thụ ấy, ngươi chỉ biết coi thường ta, tên lưu manh khốn kiếp ngươi tăng lên ba cấp.”

Tang Thiên để mặc Tô Hàm vung tay đá chân, nhìn về phía tấm thiệp trên bàn làm việc, nói: “Được rồi, còn đánh tiếp ta cũng không dám đảm bảo sẽ ra tay với cô hay không đây”

“Ngươi dám”

Tô Hàm vừa nói xong, bị Tang Thiên liếc mắt qua, nàng ý thức được lùi chân vào góc tường, vội vàng ôm lấy ngực, đôi môi hồng như đóng mở, dáng vẻ vừa cẩn thận mà lại không cam tâm.

Tang Thiên lắc đầu cười cười, không để ý tới nàng nữa, lật xem hai tấm thiệp

“Uh? Bá tước Lam Mị? Chức vị của người đàn bà này ở Thánh Đường cũng không thấp, lại là cấp bậc bá tước, chẳng trách lại lẳng lơ như vậy!”

Tô Hàm cất lời hỏi: “Bá tước Lam Mị mời người tham gia vũ hội làm gì?”

“Bà ta để ý tới ta, người đàn bà này muốn trâu già ăn cỏ non mà, oh không đúng, không thể nói như vậy”

“Bá tước Thánh Đường người ta lại để ý ngươi? Đừng tự mình đa tình nữa” Tô Hàm trốn ở góc tường, ôm ngực, ném ra vẻ xem thường.

Tang Thiên không trả lời, mở một tấm thiệp khác ra, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười quái dị, “Hả, nghiệt chướng của câu lạc bộ Xích Viêm, ta vẫn chưa tìm phiền toái tới bọn họ, vậy mà lại gõ lên đầu ta trước.

Chính lúc muốn rời đi, Tang Thiên đột nhiên dừng lại, hỏi: “Hình như vẫn thiếu một tấm? Bảo vệ ngoài cổng nói có ba tấm mà.”

“Chỉ có hai tấm, ta thấy ngươi không ở đây, cho nên nhận giúp ngươi.”

“Vậy à?” Tang Thiên hồ nghi liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái.

Bị ánh mắt Tang Thiên lướt qua, trong lòng Tô Hàm thoáng chốc, không cần nghĩ ngợi nói: “Ta gạt ngươi làm gì?”

Tang Thiên tự nhiên ngồi trên bàn làm việc tìm kiếm, Tô Hàm ở phía sau vẻ mặt lo lắng.

“Uh? Ở đây hình như còn có một tấm” Tang Thiên rút một tấm thiệp hình ánh trăng trong một văn kiện ra.

Sau khi thấy Tang Thiên tìm ra tấm thiệp mời của câu lạc bộ Yêu Nguyệt kia, Tô Hàm thật muốn tìm một khối đậu hũ để đánh.

Nói chung, là bị đôi mắt cổ quái của Tang Thiên nhìn chằm chằm, Tô Hàm thay đổi khuôn mặt ra vẻ trấn tĩnh nói, “Ngươi nhìn gì vậy, cũng không phải là ta lén lút giấu đi”

Tang Thiên mở tấm thiệp hình ánh trăng ra, nhíu mày nhắc tới, “Thiệp mời tư cách Hư không vũ của câu lạc bộ Yêu Nguyệt phát tới. Nghe nói câu lạc bộ Yêu Nguyệt đều là con gái”

“Háo sắc, lưu manh”Tô Hàm hận tới mắm môi, nhìn chằm chằm Tang Thiên.

“Cô chắc không phải yêu ta rồi chứ?” Tang Thiên đột nhiên hỏi một câu, khiến Tô Hàm không khỏi sửng sốt.

“Hả! Ha”Tô Hàm há miệng, dường như nghe thấy chuyện nực cười, “Ta yêu ngươi? Ngươi nằm mơ à?”

“Vậy ngươi lén lút giấu thiệp mời của câu lạc bộ Yêu Nguyệt đi làm gì?”

“Ta… ta… ta” Ta mãi mà không đưa ra được lý do, hai mắt nhắm lại, “Ngươi quản ta?”

“Oh, ta còn tưởng rằng ngươi yêu ta, sợ ta trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, cho nên lén lút giấu đi”

“Tang Thiên, tên khốn kiếp ngươi, Tô Hàm ta coi như yêu phải một con chó, cũng sẽ không yêu ngươi.

“Ta thấy nha hoàn ngươi vẫn rất ngoan”

Tang Thiên quẳng ra một câu, bỏ đi rất nhanh, để lại Tô Hàm khí thế hung hăng, thở hổn hển, trước ngực phập phồng.

Nếu nói chuyện làm Tang Thiên cảm thấy bất ngờ nhất ngày hôm qua phải kể đến tin tức có được từ Lão Vũ, hôm qua hàn huyên với Lão Vũ rất lâu, trong đó Lão Vũ nói tới cháu mình, không nói không biết, thông qua Lão Vũ, Tang Thiên mới biết cháu của lão Vũ lại chính là Vương Thiết.

Lão Vũ lo lắng cho cháu mình, rất lo lắng.

Năm đó khi câu lạc bộ Vũ Vương diệt vong, Vương Thiết vẫn chưa chào đời, cho nên hắn không hề biết chuyện này. Lão Vũ tâm tính cương trực, nói chuyện thẳng thắn, bình thường mặc kệ có người hay không, nhưng hễ có người nhắc tới câu lạc bộ Xích Viêm, ông đều cười nhạo châm chọc, chỉ tới một lần, những lời Lão Vũ nói truyền tới tai Kenny giám đốc phân bộ Vị Ương câu lạc bộ Xích Viêm, kết quả, Kenny mang người tới đánh cho chân phải Lão Vũ thành tàn phế, mà cảnh ấy, vừa may được Vương Thiết ghi nhớ trong lòng.

Nửa năm trước lúc nhìn thấy Vương Thiết, hắn liền biết trong lòng tiểu tử này giấu chuyện gì đó, hơn nữa mỗi ngày hầu như không gián đoạn liều mạng luyện tập thể thuật, chỉ có điều lúc đó Tang Thiên cũng không nghĩ quá nhiều.

Từ lão Vũ được biết, vẻ ngoài Vương Thiết đôn hậu, thật ra trong lòng luôn muốn thay ông nội đòi lại công bằng, mặc dù Vương Thiết chưa bao giờ lên tiếng, nhưng người chứng kiến Vương Thiết lớn lên như Lão Vũ sao có thể không biết trong lòng cháu mình nghĩ gì, chỉ là lúc ông nhắc tới, Vương Thiết đều nhếch miệng lắc đầu, thề tuyệt đối không làm những việc ngốc nghếch.

Lão Vũ nói Vương Thiết đã có một tuần không gửi thông tin về, bình thường một tuần hắn ít nhất có ba lần thông tin.

Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên, sau khi Tang Thiên lên tiếng, Dạ nguyệt bước vào trong.

“Hi hi, huấn luyện viên Tang, thầy tìm em?”

“Giúp thầy gọi Vương Thiết tới đây, ta cùng nói chút chuyện?” Tang Thiên cân nhắc xem nên giảng giải khuyên bảo tiểu tử này thế nào, nếu như phải chết mà không nghi ngờ , giống kiểu tính cách này của Vương Thiết, đừng nhìn vẻ mặt đôn hậu. Một khi trong lòng hắn hận ai đó hận tới một mức độ nhất định, bộc phát xảy ra khá là đáng sợ, hoàn toàn không để ý tới hậu quả.

Tình nguyện đắc tội mười kẻ tiểu nhân, cũng tuyệt đối đừng đi làm cho một người thành thật tức giận.

Bởi vì hắn lúc nào cũng nhìn chằm chằm, vẫn ẩn nhẫn chờ, một khi bộc phát, thì chính là đại sát khí!

“Vương Thiết? Em ấy xin nghỉ rồi, thầy không biết sao?”

Nghe vậy, Tang Thiên đột nhiên đứng dậy, hỏi: “Xin nghỉ lúc nào?”

“Hai ngày trước” Thấy vẻ mặt huấn luyện viên Tang nghiêm nghị, Dạ Nguyệt lo lắng hỏi: “Huấn luyện viên Tang, sao vậy?”

“Tìm Mạc Ngôn tới cho ta?

Lúc bình thường, Vương Thiết và Mạc Ngôn đều tập luyện cùng nhau, hai người tập luyện ai cũng liều mạng.

Sau vài phút, Mạc Ngôn đi tới, trên người đã ướt đẫm, rõ ràng vừa từ phòng trọng lực đi ra

“Huấn luyện viên”

“Ta hỏi em, lúc Vương Thiết xin nghỉ có nói đi làm gì không?”

Mạc Ngôn chau mày, giống như đang nhớ lại gì đó, sau đó nói: “Huấn luyện viên, em vẫn luôn muốn nói với thầy chuyện này, em cảm thấy Vương Thiết xin nghỉ lần này rất khác thường, lúc rời đi, bạn ấy nói với em rất nhiều, giống như từ biệt vậy, em hỏi nguyên nhân, bạn ấy thế nào cũng không nói với em, hơn nữa, em luôn cảm thấy trong lòng Vương Thiết giống như có chuyện gì đó?”

Xong, hắn từ trong móc ra một chiếc ngọc bội, “Đây là ngọc bội theo bên người Vương Thiết, bạn ấy giao cho em, nhờ em bảo quản.”

Thấy huấn luyện viên Tang trầm tư không nói gì, Mạc Ngôn hướng ánh mắt thắc mắc tới Dạ Nguyệt, Dạ Ngyệt lắc lắc đầu.

“Huấn luyện viên Tang , có phải có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì, các em tiếp tục tập luyện đi.”

Xong, Tang Thiên bỏ đi thẳng.

Chân phải của Lão Vũ bị giám đốc phận bộ Vị Ương câu lạc bộ Xích Viêm đánh tàn phế, nếu Vương Thiết muốn báo thù, chắc chắc là tìm Kenny, mà hiện giờ phân bộ Vị Ương hình như đang tổ chức hoạt động lớn gì đó. Tiểu tử này muốn chọn thời điểm này để ra tay? Cần biết là hiện giờ phân bộ Vị Ương chắc chắn là cao thủ như mây, hắn chọn thời điểm này ra tay, không phải là ám sát, nếu không phải là ám sát, vậy”

Đột nhiên, Tang Thiên cả kinh. Thầm nghĩ tiểu tử Vương Thiết thật dám đùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK