Nhan phi tiến lên hai bước, tay áo vung lên, phủ cả người trong ta lụa, quần ta áo trắng, không gió lay động, tĩnh lặng bất động.
"Thật to gan, trong cung điện Lam thành này, ai cho ngươi một ngoại nhân tại đây giương oai."
Lam thành là địa phương của tu hành giả, cho nên nơi đây tại nội điện này đang có mặt đều là những chấp pháp giả có tu vi cao cường, mọi người thấy Nhan Phi đứng lên, phát ra khí thế bức nhân, bọn họ đều phẫn nộ không thôi.
Khí thế của bọn họ đồng thời phát ra, trong lúc nhất thời, toàn bộ cung điện lóe sáng quang mang lam sắc, điên cuồng tán loạn.
Nhan Phi lẳng lặng đứng trong tràng, tà áo trắng khẽ lay động, gợn tóc vươn bay tà tà, khuôn mặt lãnh đạm, phủ trên cặp mắt sâu thẳm đó là một tầng băng sương, nàng đứng đó mang khi thế cưỡng liệt, tán phát khí thế nhiếp nhân, mọi người trong tràng như cảm thấy đang lạc trong mây mù, bị vây bên trong thương khung bao la.
Bên trên là bầu trời mênh mông, bên dưới là vực sâu vạn trượng, không ai dám động, chỉ động một chút thôi thì tầng không khí yên lặng căng thẳng giữa tràng sẽ sụp đổ, không ai dám phá vỡ không gian yên tĩnh giằng co này.
Đây là cảm giác mà Nhan Phi tạo ra trong lòng mọi người.
Lam Tân Nguyệt thấy tình thế bất ổn, vẫy vẫy tay ý bảo không nên vọng động, nàng mỉm cười nói:
"Nhan Phi, ngươi đang có ý gì đây."
Nhan Phi không phải là người dễ xúc động, cho tới bây giờ nàng cũng chưa nổi nóng với chuyện gì, nàng cất lên giọng nói thản nhiên đáp lại:
"Tình nhi, là muội muội của ta."
Ý nghĩa trong lời nói của Nhan Phi rất đơn giản, tựa như một câu nói bình thường, thăm hỏi trao đổi giữa các nữ hài tử với nhau vậy.
Mọi người trong tràng không khỏi kinh ngạc trước khí thế mà Nhan Phi phát ra, đây là cái khí thế gì đây? Mọi thứ quanh thân tựa như trong nháy mắt bị vây xung quanh đám mây mù, Nhan Phi tịnh, đám mây tịnh, Nhan Phi động, vân đoan động, thực là cổ quái.
Lúc này, thủ vệ bảo vệ cung điện đã xuất hiện, rất nhiều người tiến vào nội điện, Lam Tân Nguyệt liền nhanh nhẹn ra lệnh, nói:
"Đều lui ra đi."
Đoạn, nàng quay sang mọi người xung quanh, nói:
"Nhan cô nương là khách quý của thành bảo chúng ta, Lam thành chúng ta luôn luôn hưởng đón khách quý, mọi người làm sao lại không tôn trọng khách nhân đây, a a, huống hồ, Nhan cô nương còn là tỷ tỷ kết giao của công chúa điện hạ, nói như thế nào thì Nhan cô nương cũng không phải ngoại nhân, nếu hôm nay là tiệc vui của công chúa điện hạ, là tỷ tỷ, nhan cô nương đương nhiên cũng được chào đón, điện hạ, ta nói đúng chứ?"
"Điện hạ, xin hãy gã cho ta đi, Lam Vô Phong nguyện vĩnh viễn là thủ hộ thần của người."
Lam Vô Phong quỳ một gối trước Lam Tình, cúi đầu, tiếp tục nói.
Tại đây, trong lòng mọi người đều đang dõi ánh mắt mong ngóng phản ứng từ phía Lam Tình. Mọi người chờ mong, cũng như Lam Tân Nguyệt đã nói trước đó, chuyện này sớm muộn cũng sẽ phát sinh, huống hồ, lam tương truyền thừa của Lam thành đã rạn vỡ, công chúa điện hạ phải lấy huyết mạch dụng dực để tiếp tục duy trì truyền thừa, mà tình ý của Lam Vô Phong đối với công chúa điện hạ tại đây ai ai cũng biết, hai người kết hợp, chính là một kết hợp hoàn mỹ nhất rồi.
Nhưng mà, giờ phút này sắc mặt Lam Tình lại tái nhợt một mảnh, thần sắc ảm đạm, nàng cắn cắn bờ môi, đứng lặng như pho tượng.
Lúc này, lại có một đạo âm thanh truyền đến.
"Vô Phong."
Thanh âm cất lên, mọi người đều tự động đứng dạt ra, chỉ thấy đứng bên sườn trái đại điện, khoảng cách không xa, đại trưởng lão vận trên mình trường bào rộng thùng thình, hai tay đặt trên bụng, đôi mắt ba góc phát ra uy thế, hai mắt mở lớn, chậm rãi nói:
"Vô Phong nha, cầu hôn công chúa sao lại yếu khí vô lực như vậy, xuất ra khí phách của ngươi xem, để công chúa điện hạ cùng với mọi người thấy rõ, để nhan cô nương, chư vị nghi trượng tại đây biết được, tấm lòng chân thành của ngươi đối với công chúa điện hạ như thế nào, chớ để ngoại nhân nhạo báng nam nhân Lam thành chúng ta."
Nghe được thanh âm phụ thân trợ uy, sự tự tin của Lam Vô phong tăng nhiều, y ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười tự tin, khóe mắt khinh miệt nhìn Nhan Phi, Thiên Diệp mấy nữ, sau đó nhìn chằm chằm Lam Tình, đề khí hô một hơi, nói lớn:
"Điện hạ, xin hãy gả cho ta đi, Lam Vô Phong nguyện ý vĩnh sinh làm thủ hộ thần của người."
Lam Vô Phong chính là thiên nhân, một mỗi câu chữ thoát ra đều mang khí thế cái thiên, thanh âm trầm cao, chấn động không khí trong cung điện một trận nhộn nhạo, tựa như sóng xung kích chấn bụi, thanh âm y cất lên vang vọng tận trời cao, tạo thành âm thanh nổ mạnh phía chân trời, âm thanh đó truyền vào trong tai mỗi người đều tạo thành một trận ù ù cạc cạc, âm thanh lưu quẩn trong nội điện lúc lâu mới tan.
"Điện hạ, tình cảm của Vô Phong đối với ngươi, ngươi hiểu rõ hơn so với bất luận ai khác, mọi người đều đang chờ ngươi đó."
Lam Tân Nguyệt mỉm cười nhìn Lam Tình, nàng là thân nhân duy nhất của Lam Tình, nàng hiểu biết Lam Tình, nàng biết, bằng tính cách của Lam Tình nàng sẽ không thể cự tuyệt, cho nên, nàng tuyệt không để ý đến việc Nhan Phi can thiệp.
"Tình nhi."
Nhan Phi nhẹ giọng nói, Lam Tình phảng phất như từ hoảng hốt thương tâm hồi tỉnh lại, nàng kinh ngạc nhìn Nhan Phi, trong nháy mắt này, nàng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Không nên ràng buộc bản thân mình, thế giời này cho tới giờ đều không có chuyện tình gì là tuyệt đối cả, trong lòng muốn như thế nào, liền làm như thế, hắn đã tỉnh lại rồi, ngươi sao không thử hỏi hắn xem."
Hắn?
Trong lòng Lam Tình đột nhiên ngẩn ra, nàng hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn sang.
Hắn đã tỉnh lại rồi?
Ai?
Mọi người nghi hoặc, Lam Tân Nguyệt không biết, Lam Vô Phong cũng không biết, mọi người dựa theo hướng mắt Lam tình nhìn qua. Chỉ thấy trên cái ghế ngọc đang ngồi là một vị thanh niên nhân, một hắc y thanh niên, hắn đang ngồi một cách rất tùy ý, hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, mày ngưng thật sâu, biểu tình đó tựa như đang suy nghĩ cái gì, bỏ qua hết thảy tình cảnh xung quanh.
"Hắn."
Nhìn phía Tang Thiên, Lam Tình rốt cuộc đã hiểu.
Rằng, nàng thích Tang thiên, triệt để yêu thích Tang Thiên, mắt nàng không nhìn nhưng tâm nàng phi thường để ý, nàng để ý đến hắn, nàng có thể buông tha hết thảy, đúng vậy! Buông tha hết thảy mọi sự, thậm chí nàng không tiếc trở thành tội nhân của Lam thành, cho dù như vậy Lam Tình cũng không hối hận, chỉ cần hắn gật đầu, hay một ánh mắt hảo ý của hắn.
Nàng đang chờ đợi, nhưng người kia lại tỏ vẻ thờ ơ.
'Ngươi tuyệt không để ý tới ta sao?'
Lam Tình đã không muốn tiếp tục chờ đợi, nhưng đúng lúc nàng xoay mặt trở lại, đột nhiên, một đạo thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ lại được cất lên trong không gian yên tĩnh.
"Trong thiên địa này, chỉ cần ngươi muốn, cứ thả tay mà làm, có ta ở đây, không có ai có thể ngăn cản ngươi, từ chư thần cho tới vạn ma, trong vũ trụ này ai cũng không được."
Thanh âm thực bình thản, bình thản không một tia dao động, trong không khí yên lặng, thanh âm vang lên tựa như phá tan mây mù, khí phách mười phần, làm tâm can người ta rung động, không có uy thế vang tận trời cao, cũng không có cường độ mãnh liệt tạo thành sóng sung kích, một câu nói đầy tự tin, thanh âm như thẩm thấu vào lòng người.
Tại thời khắc đó, Lam Tình cả người ngây dại, thanh âm của hắn vang lên văng vẳng trong đầu nàng, quanh quẩn thật lâu, không chỉ nàng, Nhan Phi đứng bên cạnh dường như cũng bị ảnh hưởng, trong đôi mắt sâu lắng thầm kín của nàng tựa như có một đạo tinh quang lóe sáng, nàng bàng hoàng nàng kinh ngạc như nhận ra giọng điệu này. Giờ khắc này, trong đôi mắt nàng là sự hỗn loạn quỷ dị, nàng bỗng nhiên cảm giác thấy giọng nói của hắn tựa như vô cùng quen thuộc, thật sự rất quen thuộc, như thể thanh âm này, câu nói này nàng đã bắt gặp tại đâu rồi, mộng? Đúng vậy, đó là giọng nói quen thuộc nàng nhìn thấy trong ảo mộng của mình.
Tang thiên là một người hết sức tùy ý, tính cách lại lười nhác vô hại. Tuy rằng hắn luôn muốn trốn tránh tình cảm, nhưng hắn tuyệt đối không phải người không dám đảm đương, cho tới bây giời hắn cũng chưa bao giờ trốn tránh gánh vác cái gì.
Hắn trốn tránh tình cảm nhưng không có nghĩa là hắn trốn tránh trách nhiệm, chuyện tình nên đảm đương, cho dù thiên địa vũ trụ hay chư thần vạn ma ngăn cản, hắn đều không nửa điểm do dự.
Bỗng nhiên.
"Thanh niên nhỏ tuổi, khẩu khí thật lớn."
Đứng trong cung điện, cách chỗ Tang thiên đang ngồi không xa, đại trưởng lão chợt nói một câu phá tan không khí trầm lặng, cặp mắt ba góc của lão chợt nhắm chợt mở, từ mắt bắn ra từng đạo tinh quang nhìn chằm chằm Tang thiên, lớn tiếng nói:
"Tiểu bối không biết trời cao đất dày, tại đây cũng dám ngoan ngôn cuồng vọng."
"Từ trước tới nay ta luôn cuồng vọng như vậy."
Tang Thiên tùy ý ngồi trên ghế, kiếu chân bắt chéo. Một tay chống cằm, bộ dáng bất cần, bất can. Khuôn mặt lạnh lùng không chút gợn sóng, vẫn đạm mạc như bao giờ. Vẻ đạm mạc đó tựa như bỏ qua hết thảy, khóe miệng câu khởi ý cười vô hại, nụ cười trông bình thường trông như tiếu ngạo thiên địa, bên trong con ngươi là vô tận hắc ám bao phủ, hắc ám không đoán ra sắc thái, tình cảm.
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Đại trưởng lão như gằn từng tiếng một, cặp mắt tam giác nhìn chằm chằm Tang Thiên, liên tục quát lớn ba tiếng 'tốt'.
"Xem ra Lam thành đã yên ắng lâu lắm rồi, ngay cả một tiểu bối nho nhỏ cũng dám đến dương oai, tốt, tốt, tốt!"
Trong khi đại trưởng lão vừa dứt lời, Lam Vô Phong đột nhiên đứng lên, trước đó hắn đã không có hảo cảm gì tốt đẹp với Tang Thiên rồi, chính là ngại cho thể diện công chúa điện hạ, bây giờ sự tình đã phát triển đến tình cảnh thế này, hắn cũng bất chấp chẳng thèm nhường nhịn nữa, chỉ thẳng mặt tang thiên, lớn tiếng quát:
"Con kiến nho nhỏ kia, đúng là không biết trời cao đất rộng, người tình là gì, cũng dám giương oai tại Lam thành chúng ta, nơi này khi nào đến phiên ngươi chen miệng, ngươi cũng xứng."
Lam Vô Phong quyết định thật nhanh, cũng không hề do dự, ra tay chính là sát chiêu, chỉ thấy y vận tay đánh úp Tang thiên, quanh thân y lóe sáng ánh lam quang nhàn nhạt, cánh tay chuyển động quy luật, trông giống như linh xà săn mồi, lúc y phát động, các loại nguyên tố chung quanh không gian nhanh chóng ngưng tụ vào đơn thủ của y.
Thấy Lam Vô Phong đột nhiên tập kích, Tang Thiên cũng không có bỗi rối, hắn khẽ đảo một tay, hắc mang đột nhiên bùng phát xuất hiện quấn quanh, khi hai chưởng đụng chạm nhau, hắc mang và lam quang đối chọi, lập tức trong nội điện phát ra một tiếng vang lớn, Lam Vô Phong phát hiện hắc mang trên tay Tang Thiên có vẻ quỷ dị khác thường, y đang muốn biến hóa thế công, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện cổ tay đã bị Tang Thiên chế trụ lúc nào không hay, y cảm thấy tình thế không ổn, vội vàng dồn lực rút lại, nhưng càng khó tin..
"Trời cao bao nhiêu, đất sâu bao nhiêu, lão tử không biết."
Tang Thiên cất giọng thản nhiên đều đều, một tay chế trụ cổ tay Lam Vô Phong, nhàn nhạt nói.
"Lão tử chỉ biết giết ngươi, dư dả."
Dứt lời, khẽ lật cổ tay, hắc mang bùng phát, ba một tiếng, tặng cho Lam Vô Phong một chưởng vào mặt, Lam Vô Phong chỉ cảm thấy trước mặt vụt qua ảnh thủ, còn chưa biết sự việc ra sao, ca người y đã giống như quả đạn pháo được châm ngòi bắn thẳng ra ngoài, thân hình y lăng không bay lên, hung hăng đập mạnh vào vách tường nội điện.
Trông thấy một màn như vậy, một người hoảng sợ ngây người.
Lam Vô Phong là ai? Không những tiến hóa thành thiên nhân chỉ trong một thập kỷ, mà còn là cao thủ thiên giai. Nhưng mà, trước sau chỉ một chiêu giao thủ, y đã bị Tang thiên hắc y thanh niên kia một tay tát cho bay ra đập lên tường.
Điều này sao có thế.
Lam vô phong chật vật đứng dậy, trên khuôn mặt anh tuấn của y lúc này còn thấy rõ dẫu ấn của năm ngón tay lưu lại, mặt trái lúc trước còn anh tuấn tiêu sái nở nụ cười tự tin, giờ này đã biến thành bản mặt mập mạp sưng phù, hắn hộc ra một hơi, hổn hển.
"Làm càn!"
Nhìn thấy nhi tử bị người ta đánh sưng mặt, đại trưởng lão đương nhiên không thể giữ vững thái độ bĩnh tĩnh lúc trước, lão liền quát lớn một tiếng, nhấc chân đi tới.