Trong biển máu có hàng ngàn hàng vạn khô lâu chất đống. Sự tồn tại của nàng trong mắt chúng chẳng khác nào tử thần.
Mỗi một lần xuất hiện nhất định là huyết sắc tàn dương, mỗi lần ra tay nhất định phải là máu chảy thành sông.
Prague chi chủ, Christine lẳng lặng phiêu phù giữa không trung, đôi mắt đẹp bao quát mọi thứ xung quanh phía dưới ngay cả Nhiễm Linh, huyết y nữ tử kia, ấn ký ngọn lửa thánh khiết giữa trán nàng thản nhiên léo ra ánh sáng nhạt, ánh sáng thánh khiết chiếu xuống nơi nào, mỗi tấc đất trong sân cơ hồ đều biến thành tro bụi.
Chỉ là nhìn xuống, Christine đột nhiên nhìn thấy trong sân biển máu đang sôi trào trong tu viện đang cuồn cuồn trở mình, hình như sau một khắc nữa sẽ phát tan bao phủ cả tòa thành Prague vậy, nhẹ di một tiếng, Christine rơi vào một trận mờ mịt, mới vừa rồi nhìn thấy là ảo giác sao? Uh? Cũng không đúng?
Đây là lần đầu tiên Christine nhìn thấy hiện tượng quỷ dị thần kỳ như vậy.
Nàng rất xuất hiện một loại cảm giác chán ghét khó hiểu, vô cùng chán ghét, trong đôi mắt đẹp xẹt qua một tia sát ý nghiêm nghị, đôi môi đỏ mọng có chút đóng mở, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, bên trong ẩn chứa sự bá đạo không thể nghi ngờ.
"Ngươi đã xuất hiện tại Prague ta, như vậy bổn cung liền cho ngươi vĩnh viễn biến mất tại Prague."
Áo bào trắng cẩm y thánh khiết, cao quý tao nhã, Prague chi chủ, Christine chậm rãi giơ tay phải lên, cánh tay mềm mại trắng như ngọc nhẹ nhàng vỗ về hư không, lòng bàng tay hướng xuống phía dưới, trong phút chóc, trong lòng bàn tay dĩ nhiên xuất hiện Bạch Sắc Hỏa Diễm thánh khiết, cùng lúc đó, vù vù trong nháy mắt, những nơi trong sân phàm bị ánh sáng thánh khiết rơi xuống đều cháy lên Bạch Sắc Hỏa Diễm thánh khiết.
Christine chậm rãi hạ xuống, ngọn lửa thánh khiết trong tay tập trung vào đầu Nhiễm Linh.
Mà Nhiễm Linh hoặc còn là huyết y, dường như căn bản không có chú ý tới những gì đang phát sinh, nàng vẫn đang trong trạng thái biến hóa Nhiễm Linh cùng huyết y, nhìn chằm chằm Tô Hàm, rơi vào một loại cảm giác vô cùng mâu thuẫn, nàng không biết nữ nhân nằm trên mặt đất Tô Hàm cùng bản thân có quan hệ gì, nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một âm thanh nói cho nàng biết, Tô Hàm là cho nàng vừa lo lắng vừa mờ mịt, vừa thống khổ, vừa mâu thuẫn.
Nhìn thấy tình huống này, Đao Ba Lý, Thiết Nam đồng thời quát lên, không để ý đến an nguy bản thân, không quan tâm da tay đang bị cháy đen, hai mắt tràn đầy tơ máu phẫn nộ nhìn chằm chằm Christine đang hạ xuống, gầm lên:" Ngươi chết đi cho ta!!"
Christine chỉ là liếc mắt nhìn qua một cái, Đao Ba Lý cùng Thiết Nam nhất thời bị một cổ năng lượng vô hình đánh bay xa hơn bốn năm thước.
Giống như chưa có chuyên gì phát sinh, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Christine vang lên:" Huyết hải sap, bổn cung muốn nhìn xem huyết hải của ngươi có thể ngăn cản được thánh diễm thiêu vạn vật của bổn cung hay không."
Mắt thấy nàng sắp thi triển thánh diễm chi hỏa xuống đầu Nhiễm Linh, đột nhiên, một cỗ khí tức đặc thù từ trên cao quỷ dị kéo tới, cổ khí tức này cũng không có mãnh liệt, cũng không có sát khí khủng bố, nhưng mà lại giống như hắc ám vô tận vậy vừa u tĩnh lại vừa thần bí, lại rất bình tình. Bình tĩnh không có một chút dấu hiệu nguy hiểm, chỉ là hắc ám này quả thật quá mức vô biên vô tận, loại cảm giác này giống như hắc ám đang ở trước mặt vậy, vô luận là ngươi cường đại cở nào, cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Đây là một loại khí thế, một loại mà ngay lúc này Christine không thể hoàn toàn giải thích nổi sự tồn tại của nó.
Nàng không có thời gian để do dự, mà nàng cũng xuất hiện loại cảm giác vô cùng chán ghét khó hiểu.
Ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một người, một người thanh niên hắc y từ trên cao đang rơi xuống, mắt thấy người thanh niên đang rơi xuống này rất bình thưòng, vô cùng bình thường, có trăm ngàn sơ hở, loại cao thủ như Christine có trăm ngàn phương pháp có thể một kích giết chết người này, nhưng mà, lúc nàng giơ tay lên đột nhiên sửng sốt, bởi vì nàng đột nhiên cảm giác được một cước bình thường này, mình dĩ nhiên không thể nào ngăn cản được, căn bản không biết xuống tay từ đâu, lại giống như vô luận ra tay như thế nào căn bản cũng không thể ngăn cản một cước này.
Tại sao lại như vậy!
Tại sao chỉ một cước bình thường lại có cảm giác như thế.
Christine tu luyên đến nay đã có thể xem là cao thủ trên thế giới này, nàng căn bản chưa từng gặp qua loại tồn tại nào cổ quái như thế này.
Trong lúc suy nghĩ, Christine chậm rãi giơ ngọn lửa thánh khiết màu trắng trên bàn tay lên, ở trên hư không nhẹ nhàng điểm một cái, lấy ngón tay làm trung tâm, bạch quang nhanh chóng hướng bốn phía lan ra, trong nháy mắt hình thành một cái mặt gương, chỉ là rất nhanh, mặt gương này liến hóa thành Bạch Sắc Hỏa Diễm bốc cháy lên.
Mà một cước vô cùng bình thường kia khi chạm đến ngọn lửa liền phát ra âm thanh ba ba rõ ràng, ngọn lữa cũng không có bị nghiền nát, mà một cước vô cùng bình thường kia dĩ nhiên quỷ dị đi xuyên qua, tựa như tiến vào trong mặt nước vậy rất là dễ dàng.
Gì!
Christine vô cùng kinh ngạc, trên khuôn mặt đoan trang mỹ lệ tóat ra một tia khiếp sợ, đột nhiên, nàng giơ tay lên đánh về phái cái chân kia.
Cấp 9 không gian phá phong vặn vẹo, cấp 10 chiến thần chi cảnh nghiền nát hư không.
Nhưng mà, hai bên vừa chạm nhau không có không gian vặn vẹo cũng không có nghiền nát hư không, giống như hai người bình thường đánh nhau vậy, không có tráng lệ cũng không có hoa lệ.
Nhưng mà, cùng với Tang Thiên cùng nhau rơi xuống khổ tăng Lạc Phu biết đánh nhau nhìn như đơn giản này, kì thật vô cùng nguy hiểm, loại cấp bậc này chính là cao thủ, đối với khí thế bản thân, lực lượng tinh thần đều vận dụng đạt tới một độ cao kinh khủng, bọn họ đem ba thứ này tập trung toàn bộ vào trong người, tuyệt đối không làm cho khí thế,lực lượng, tinh thần tiết ra ngòai.
Christine ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên phía trên, ấn ký ngọn lửa thánh khiết trên tran ngọc giống như có sức sống vậy dĩ nhiên bốc cháy lên.
Trên không trung, Tang Thiên đột nhiên nhíu mày nhăn mặt, trong lòng thoáng kinh ngạc, nghĩ không ra trên thế giới này lại có cao thủ như thế.
"Chỉ có như thế thôi sao?" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Christine vang lên, nàng giơ cánh tay đang thiêu đốt trong hỏa diễm lên phía chân Tang Thiên, chỉ thấy nàng ở phía dưới, thừa dịp có khe hở, ngón tay thon dài liên tục di chuyển. "Tiếp bổn cung một chưởng!" Mỗi một lần di chuyển, cách đó không xa Đao Ba Lý, Thiết Nam miệng liền phun máu tươi cả người đau nhức.
Mà Lạc Phu bên cạnh chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, lập tức ổn định tâm thần, chỉ là vẫn nhịn không được mà lùi về sau nữa bước, trong lòng hoảng sợ không thôi. "Christine này thực lực chẳng lẽ đã vượt qua chiến thần rồi sao?"
Cùng lúc đó, Tang Thiên trên không trung cũng không có duy trì liên tục rơi xuống, mà nhảy lên không một lần nữa, trong chớp mắt lại rơi xuống một lần nữa, vẫn một cước không khac gì lúc trước, rơi xuống bình thường, bất đồng chính là, một cước này không biết từ khi nào đã xuất hiện hắc ám ô quang xung quanh.
Nhìn một cước bị hắc ám ô quanh quấn quanh này, Lạc Phu chỉ cảm thấy một cổ áp lực vô hình phô thiên cái địa kéo đến, loại cảm giác này giống như thiên quân, phảng phất như từ trên trời cao hạ xuống vậy, là cho người ta khủng hoảng.
Lần này khi một tay một cước một lần nữa va chạm nhau, vẫn như cũ phát ra tiếng vang ba nhỏ, đồng dạng không có không gian vặn vẹo cũng không có nghiền nát hư không.
Lạc Phu trong lòng tò mò, không chỉ tò mò về thực lực của Christine đồng thời còn tò mò về thực lực của Tang Thiên, hắn rõ ràng hai người tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, loại cấp bậc này cho dù là đánh nhau, dùng mắt thường bình thường căn bản không thể dò xét được thật hư bên ngoài, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, khí thế của hai người này đang triển khai trong vô hình.
Lạc Phu thầm hít một hơi, quyết định sử dụng ý thức bản thân dò xét một phen, chỉ là ý thức vừa mới xuất ra, liền cảm giác được bên trong hắc ám vô biên không ngừng vang lên những tiếng oanh minh kinh thiên động địa, tiếng xé gió phá hủy, tiếng xé rách.
Ngọn lửa thánh khiết màu trắng tại bên trong hắc ám vô tận điên cuồng thiêu đốt tất cả, chà đạp, bạo liệt, ý thức Lạc Phu dò xét vào trong đó, hoàn toàn sợ ngây người, ngọn lửa thánh khiết mà trắng kia nhất định là khí thế mà Christine tu luyện. Tang Thiên? Khí thế hắn tu luyện chẳng lẽ, chẳng lẽ là hắc ám vô tận này sao?
Lạc Phu không thể giải thích, cũng không hiểu rõ, hắc ám vô tận này tựa hồ cũng không có bất cứ tùnh chất công kích nào, ngoại trừ rộng lớn ra, ngay cả một chút dấu hiệu uy hiếp căn bản cũng không có, mà trái lại ngọn lửa thánh khiết của Christine, lại đang thiêu đốt tất cả bên trong hắc ám vô tận, chuyện gì xảy ra? Trong lúc này, lạp Phu chỉ cảm thấy không ổn, khí thế của Christine thật sự quá mạnh mẻ, làm cho ý thức của hắn run rẩy, e sợ ý thức của mình bị chấn nát, Lạc Phu vội vàng thu hồi.
Nhưng mà người trong cuộc như Christine giờ phút này cũng hoàn toàn không thể giải thích, giống như Lạc Phu suy nghĩ vậy, khí thế của Tang Thiên một chút tính chất công kích cũng không có, mà khí thế tu luệyn của nàng ngọn lửa thành kiết lại tùy ý đem tất cả mọi thứ trong thiên địa điên cuồng hủy diệt, thời gian từng phút từng phút trôi qua, nhưng Christine lại dần dần sinh ra một loại cảm giác không thể tin.
Vô biên vô hạn, hắc ám vô tận, không có cuối!
Cho dù ngọn lửa thánh khiết của nàng có điên cuồng cở nào uy mãnh thế nào căn bản cũng không thể rung chuyển được một chút nào hắc ám vô tận này.
Không có cuối, chỉ có hắc ám, làm sao phá hủy? Làm sao áp chế? Làm sao kích phá?
Hắc ám vô tận này, vô cùng yên tĩnh, không có công kích, không có uy hiếp, cái gì cũng không có, chỉ có yên tĩnh.
Đây là loại khí thế gì?
Trên thế giới này còn có loại khí thế này tồn tại sao?
Tang Thiên tu luyện khí thế giống như công kích của hắn vậy, rất bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng chính là một cước bình thường như vậy. Nhưng lại không người nào có thể ngăn cản nổi, khí thế của hắn cũng vậy, rất bình thường, tựa hồ giống như khí thế có cấp bậc thấp nhất vậy, ngay cả thuộc tính cơ bản nhất cũng không có, nhưng mà, lại có được hắc ám vô tận, cho dù ngươi điên cuồng như thế nào, cũng không có cách nào mảy may rung chuyện một chút.
Đối mặt với hắc ám vô tận như thế, trong lúc nhất thời, Christine có một loại cảm giác vô lực.
Trong sân.
Trên mặt của Christine lộ ra vẻ ngưng trọng nghi hoặc, thân hình nhẹ nhàng thoáng một cái, xuất hiện ở bên ngoài ba thước.
Tang Thiên hạ xuống, ánh mắt màu đen nhìn Christine một cái thật sâu, rồi sau đó nhìn chằm chằm Nhiễm Linh mà không phải Nhiễm Linh.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện sáu bảy người mặc trang phục kỳ lạ liên tục xuất hiện, rồi sau đó rơi xuống phía sau Christine.
"Christine cung chủ, chúng ta lại gặp nhau." Lạc Phu đi lên phía trước, hành lễ một cái, nói:" Năm đó lão nhân gia thiên nhân thành lập Prague mục đích là vì thủ hộ loài người ,à Christine cung chủ cũng phải tiếp tục thủ hộ loại người mới phải, xin cung chủ buông tha cho những chuyện mà ngài hiện tại đang làm." "Tăng lữ thối! Lại là ngươi." Một nữ nhân đứng phía sau Christine quát lên:" Lần trước không có giết ngươi, tính vận khí ngươi còn tốt, lần này phải lấy cái mạng chó của ngươi!"
Nhưng Lạc Phu lại xem như không thấy, tiếp tục nói:" Cung chủ chuyện này quả thật nguy hiểm cho Prague, nguy hiểm cho Liên bang, nguy hiểm cho cả loài người!".