Thân hình cao gầy có vẻ gầy yếu, mặc trang phục mặc dù không phải quê mùa nhưng cũng không hoàn toàn là mốt thời thượng, ngoại trừ đôi mắt rất đặc biệt, cả người trên dưới Tang Thiên dường như cũng không tìm được bất kỳ điểm nào bắt mắt cả. Ngược lại Tiết Thiên Diệp và Tô Hàm, không nghi ngờ gì đều thuộc hàng mỹ nữ. Tiết Thiên Diệp đeo kính đen, mặc áo cánh dơi nửa trong suốt, váy dài càng tôn lên thân hình hoàn mỹ uyển chuyển. Tô Hàm cởi bỏ bộ quần áo công sở, thay một bộ váy hở một bên vai vô cùng hấp dẫn, lộ ra vẻ xinh đẹp cảm động lòng người.
Ba người bước vào một căn biệt thự cao cấp, nghe nói căn biệt thự này là của chính Tiết Thiên Diệp, lúc bình thường không có việc gì mới tới đây nghỉ ngơi.
Trong phòng ngủ treo một phông hình ảnh hư ảo “Nữ thần hấp dẫn”, ánh sáng tương đối đỏ sậm, tràn đầy vẻ hấp dẫn. Tang Thiên quan sát bốn phía, không khỏi thầm than, không biết tên nghiệt chướng nào phát minh ra phông nền hư ảo này, tác dụng ám chỉ ngầm của đồ vật này thật không bình thường.
“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không cần phải vào trong phòng ăn đâu”, Tang Thiên thản nhiên nói, “Hai người chắc không có ý đồ đen tối gì chứ?”
“Yên lặng, không ai làm phiền , sẽ không bị những kẻ dâm tục xằng bậy dùng ánh mắt xâm phạm, những lý do này đã đủ chưa?”
Tiết Tiên Diệp ngồi ở phía đối diện nghi ngờ nhìn Tang Thiên, vừa nghĩ tới cơ thể mình bị tên tiểu tử kia thấy hết, trong lòng cô không khỏi trào lên ngọn lửa hận, chỉ muốn xông tới, đánh cho tên tiểu tử kia một trận, nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, Tiết Thiên Diệp mặc dù kiêu ngạo, nhưng vẫn không đến mức xông lên đánh nhau với tên tiểu tử cấp chín phá gió vặn méo không gian.
Nếu đã không thể dùng bạo lực để giải quyết, thì chỉ còn cách dùng biện pháp nhẹ nhàng.
“Ngươi quen biết Hỉ Lương?”
Về phần Tang Thiên, trong lòng Tiết Thiên Diệp cũng có nhiều nghi hoặc, sức chiến đấu của hắn làm sao luyện được tới cấp chín? Hắn làm sao biết “Thiên la tứ phương tỏa” của Tiết gia, hắn và Bạch Hoành Lâm, Mộ Viễn Sơn rốt cuộc có quan hệ gì? Mặc dù có nhiều nghi hoặc, nhưng nàng cũng không thể mù quáng hỏi.
Tang Thiên còn chưa trả lời, Tô Hàm đã bước vào, hơn nữa còn đẩy một chiếc xe, trên xe bày đủ các loại thực phẩm làm hoa cả mắt.
“Thiên Diệp, đến giúp đi, ta muốn ba ly “thiên đường băng hỏa”, hai tay Tô Hàm bưng hai ly rượu lớn, trong ly đựng đầy một loại chất lỏng màu đỏ, chất lỏng này có vẻ giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, cuồn cuộn bốc lên, càng kỳ dị hơn khi nó lại tỏa ra một ít sương lạnh.
Tô Hàm nháy nháy mắt với Tiết Thiên Diệp, Tiết Thiên Diệp tỏ vẻ hiểu ý, cũng bưng ly rượu còn lại lên.
“Hàm Hàm, Chúng ta đã ba năm không gặp rồi, nào, chúng ta cạn ly!”
Tiết Thiên Diệp và Tô Hàm cũng không để ý tới Tang Thiên, cùng nhau uống từng ngụm từng ngụm rượu, cho dù là Tiết Thiên Diệp hay là Tô Hàm sắc mặt đều thay đổi, từ trắng chuyển thành màu hồng, thở ra một hơi, Tô Hàm chúm chím miệng “thật mạnh, nhưng lại rất thoải mái.”
“Cũng được chứ, cực hỏa cực băng (cực nóng cự lạnh), cảm giác hai loại vô cùng nặng trái ngược nhau này cũng không tệ?” Tiết Thiên Diệp tỏ ra dáng của một chuyên gia bắt đầu thuật lại cảm giác sau khi uống “thiên đường băng hỏa”, không thể không bội phục khả năng kể chuyện của Tiết Thiên Diệp, trong miêu tả của nàng, dường như vừa uống không phải là rượu, mà là thần thủy dục tiên dục tử vậy.
“Tang Thiên, chúng ta cũng coi như là đã quen biết, chúng ta uống một ly nhé”
Tiết Thiên Diệp nghiêng đầu, chớp đôi mắt đẹp nhìn Tang Thiên chăm chú.
Tang Thiên nhún vai, thái độ không sao cả, hắn đối với rượu không thể nói là thích, nhưng cũng không phải là chán ghét, dù sao ai mời cũng không cự tuyệt. Hắn có thể nhìn ra giữa hai cô cái này chắc chắn có ý đồ gì đó, nhưng điều này cũng không cản trở hắn uống hết ly rượu này, chín lần về cõi niết bàn, chín lần tái sinh, cơ thể hắn có thể miễn dịch bất kỳ loại mê dược khoa học kỹ thuật nào, có vẻ như cũng không thể nói không có gì, ít nhất Tang Thiên nhớ rất rõ, chính mình đã từng một lần trượt ngã do uống rượu, hơn nữa còn là trượt ngã trong tay của một cô gái.
Nhớ tới cô gái đó….
Tang Thiên không khỏi thở dài, cũng chỉ có thể bội phục trình độ chơi đùa trên băng của cô gái kia, thế giới này e cũng chỉ có nàng mới có thể nghiên cứu ra loại mê dược có thể cuốn hút Tang Thiên đã trải qua chín lần tái sinh này! Người có tấm than bất tử với thuộc tính cực dương.
Giơ tay lên, đưa ly rượu tới bên miệng, cẩn thận nhấm một ngụm, quả thực là đủ mạnh
Nhíu nhíu đôi lông mày, cảm thấy rượu có chút cổ quái.
Đột nhiên
Trên khuôn mặt vốn luôn bình thản không kinh ngạc âm u không thay đổi của Tang Thiên… trong đôi mắt sâu thẳm không dao động hung quang thoáng hiện.
Xẹt một cái đứng dậy, ngay sau đó quanh người Tang Thiên trong nháy mắt bị đóng băng.
Tiết Thiên Diệp , Tô Hàm ngồi ở đối diện cũng cùng đứng dậy, hai người nhìn nhau, đều kinh ngạc, “Thiên Diệp, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Chắc là không đâu”. Thấy Tang Thiên trong nháy mắt bị đóng băng, Tiết Thiên Diệp cũng sợ giật bắn mình, nàng chỉ nhớ nữ nhân dị thường kia từng nói năm đó sau khi nàng dùng đồ vật này bắt tên nam nhân kia, làm việc muốn làm, rốt cuộc là làm việc gì, Tiết Thiên Diệp cũng không biết, nhưng nàng nghĩ, ngoài việc tìm hiểu bí mật ra, chà đạp một chút thì còn có thể làm việc gì nữa.
Rầm!
Băng quanh người Tang Thiên trong nháy mắt bị nghiền nát, vô số băng tinh trôi nổi giữa không trung hóa thành nước rơi xuống dưới.
Mà lúc đó, Tang Thiên hai mắt đỏ sậm, quanh người như bị ngọn lửa thiêu đốt, cả người tràn đầy hơi thở dã thú vô cùng điên cuồng, bị Tang Thiên nhìn chằm chằm, Tiết Thiên Diệp và Tô Hàm chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, như dục hỏa đang thiêu đốt người.
“Băng phách của Kính Thủy Du, hai kẻ ngốc các người đang đùa với lửa! Đây là xuân dược
Bịch
Tang Thiên nói dứt lời, hai mắt nhắm chặt, nằm thẳng trên ghế sofa
“Hắn…” Tô Hàm mím môi có chút không dám tin, băng phách của Kính Thủy Du có ý nghĩa gì?
“Kính Thủy Du” Tiết Thiên Diệp càng không thể tin “Kính Thủy Du là tên của nữ nhân dị thường đó, hắn làm sao biết được?”
“Hắn nói là xuân …”
“Không thể nào, nữ nhân dị thường đó quả thực chính là núi băng, cô ta làm sao có thể làm ra xuân dược, tuyệt đối không thể
Tang Thiên nằm trên ghế sofa, quanh người trong nháy mắt phủ lên một lớp sương mù, một ngọn lửa lóe lên, sương mù trong nháy mắt biến mất, cứ tuần hoàn như thế, vô cùng kỳ dị.
“Hắn chắc là đã bị mê hoặc rồi” Tiết Thiên Diệp có chút không khẳng định hỏi
“Không giống!” Tô Hàm ở trong quân đội T9 ba năm, gặp qua không ít đồ vật kỳ lạ, cô nhíu mày lại “Hắn hiện giờ dường như đang chống cự lại cái gì đó, Thiên Diệp, sao ta lại cảm thấy thứ trong bình trắng của cô…”
Đúng lúc đó, một tiếng giễu cợt vang lên, quần áo trên người Tang Thiên trong khoảnh khắc hóa thành bột phấn, thoáng chốc , cả người trần truồng.
Tiết Thiên Diệp , Tô Hàm dường như cùng lúc quay người lại, gương mặt đều ửng đỏ ướt át.
“Đáng chết! Sao lại thế mày” Tiết Thiên Diệp có chút lờ mờ không hiểu
“Làm sao đây?” Tô Hàm lần đầu tiên giở thủ đoạn này không khỏi có chút lo lắng, hơn nữa ở sau lưng, tên tiểu tử kia vẫn đang cả người trần truồng.
“Ta cũng…….”
Tiết Thiên Diệp đang muốn trả lời, chỉ cảm thấy phần eo mình dường như bị vật gì đó ôm chặt, Tô Hàm cũng vậy, cảm thấy phần eo mình bị vật gì đó ôm chặt, hai người hét lên một tiếng, quay người lại, lại nhìn thấy da thịt có chút quen thuộc, có chút xa lạ
“Tang Thiên”
Tang Thiên lúc ấy cả người khỏa thân, sắc mặt tràn đầy ô mị, trong đôi mắt nhấp nháy ngọn lửa kỳ dị, da thịt màu đồng cổ, mềm mại, êm dịu, thân hình đều đặn toàn thân từ trên xuống dưới không có một chút dư thừa, chưa nói tới kiện tráng khỏe mạnh, nhưng lại tràn đầy khí dương cương vô cùng mãnh liệt, tất cả cơ thịt dường như đều cất dấu sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Trên ngực hắn, do đường nét phác họa màu đỏ của đồ đằng có vẻ vô cùng đẹp nhưng yêu mị, thanh quan miện, xích phượng trác, yến hạm ở chính giữa ngực, trước hồng nhạn, sau là lân long xà cảnh lan tới đầu vai, lưng huyền quy, đuôi vẩy cá như chim phượng múa lượn phía sau lưng, một bức đồ đằng phượng hoàng rất chân thật, trông cực kỳ sống động, đúng như trong truyền thuyết uy nghiêm của loài phượng, một tiếng kêu động cả tàm phương, yêu dị đến cực điểm.
Nhìn thấy bức bức đồ đằng phượng hoàng kỳ dị, Tô Hàm, Tiết Thiên Diệp chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, cơ thể mê hoặc mềm nhũn, tâm hồn run rẩy trong nháy mắt bị thu phục, trong đôi mắt hạnh nhân bắn ra ánh nhìn câu hồn đoạt phách cháy bỏng, tiếng hai người nũng nịu thở gấp, đôi môi mọng đỏ non tơ đẹp đẽ thở ra đều là hơi thở của dục hỏa
Bị hai tay Tang Thiên ôm chặt, thân thể mềm mại nóng bỏng của hai người không khỏi run rẩy, phấn màu hồng đào trên mặt đều lan ra khắp cả cơ thể.
“Ngao!”
Tang Thiên lúc này hoàn toàn là một dã thú hung mãnh, gầm nhẹ một tiếng, lại làm cho dục hỏa của hai nàng càng thêm tràn đầy, quần áo trên người hai nàng không biết lúc nào đã rơi xuống, sắc xuân vô hạn, thân thể mềm mại dính sát vào trong ngực Tang Thiên, uyển chuyển nhẹ nhàng, giơ tay ôm lấy cổ Tang Thiên, đầu lưỡi mềm mại ướt át không chỉ dừng ở cổ, bả vai, trong ngực Tang Thiên…
Trong phòng một mảnh hương diễm, cùng với Tang Thiên như vô cùng vô lực không ngừng đánh sâu vào, tiếng rên rỉ trong phòng không ngừng trầm bổng
Sáng sớm hôm sau
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng ngủ, trên sàn nhà trong phòng ngủ áo ngực, nội y quăng khắp nơi, ba người khỏa thân nằm trên giường có vẻ vô cùng thoải mái, một nam hai nữ dường như toàn bộ đều là cả người khỏa thân, Tang Thiên nằm ở giữa giường, hai tay mở rộng, hai chân dang ra, dáng vẻ khoan thai ngủ say. Thân thể Tô Hàm với mái tóc bù xù nằm gối lên bụng Tang Thiên, Tiết Thiên Diệp lại nằm nghiêng người bên cạnh Tang Thiên, gối lên cánh tay Tang Thiên, hai tay ôm trên cổ Tang Thiên.
Tiết Thiên Diệp nằm mơ, giấc mơ này khiến nàng khó có thể mở miệng, càng khiến nàng sụp đổ, thậm chí cảm thấy thế giới này thật hoang đường, trong giấc mơ lại có thể thân mật như vậy với tên rình rập mình, mà mình trong mơ lai dâm đãng như vậy, thật là quỷ mộng! Đáng chết! Càng khiến Tiết Thiên Diệp không thể tiếp nhận được là, cảnh trong mơ lại có cả bạn bè Tô Hàm, trời ơi. Tha cho ta đi, ta làm sao có thể mơ một giấc mơ như vậy được.
Cũng giống như Tiết Thiên Diệp, Tô Hàm cũng cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ vô cùng hoang đường, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể mơ một giấc mơ như vậy, hơn nữa lại còn bạn bè và tên đáng chết Tang Thiên, trời ạ, vẫn may chỉ là một giấc mơ, nếu không Tô Hàm đã cảm thấy mình sẽ trực tiếp sụp đổ mà chết mất.
Uh? Sao lại cảm thấy toàn thân đau nhức
Tiết Thiên Diệp vô cùng khó chịu, cảm thấy khớp xương toàn thân đều muốn rời ra, giống như lúc ở trên đảo Băng phong bị nữ nhân dị thường kia hành hạ ba ngày ba đêm vậy
“Đáng chết, đầu đau quá”
Tiết Thiên Diệp muốn giơ tay vỗ vỗ trán, lại phát hiện cánh tay giống như bị vật gì đó đè lên, nàng mở đôi mắt nhập nhèm, lại nhìn thấy một khuôn mặt, khuôn mặt thật quen thuộc, ít nhất cũng đã xuất hiện trong giấc mơ hoang đường hôm qua
Uh
Tiết Thiên Diệp trong ý thức sờ sờ khuôn mặt, đột nhiên, một ý nghĩ xẹt qua đầu nàng, bật người ngồi dậy, đôi mắt đẹp trợn tròn.