“Anh yêu, hôm nay đại nhân Harrison sẽ đến phải không?”
Ngay lúc này, trong mật thất của Dạ gia. Một thiếu phụ quần áo không chỉnh tề thân hình đẫy đà đang ngồi trước gương trang điểm.
“Tất nhiên” Đứng bên cạnh nàng là một lão già, lão già này nhìn ước chừng 90 tuổi, cả đầu tóc màu xám, trên mặt tràn đầy nụ cười thỏa mãn, hắn dường như vừa vận động xong, trên trán đầy mồ hôi hột, đang sửa lại cà vạt của mình, nói: “Ta đã đợi ngày này đợi suốt 10 năm rồi, hắc hắc! Cuối cùng cũng sắp đến rồi, chỉ cần đại nhân Harrison dẫn tiểu cô nương Dạ Nguyệt đi, hắc hắc, chúng ta có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch của riêng chúng ta rồi.”
“ Oh ha ha” Thiếu phụ cười duyên “Nói như vậy sau này ta hoàn toàn có thể nói bye bye với tên khốn kiếp vô dụng Dạ Hạo Phi kia rồi?”
“Đương nhiên” lão già đi tới ôm chặt cổ thiếu phụ kia, cười nói: “Sau này em sẽ hoàn toàn thuộc về bổn đại nhân”
“Vậy thì quá tốt rồi”. Thiếu phụ đứng dậy, hay tay khoát lên hai bên vai của lão, cười quyến rũ nói, “Nhưng ta nghe yêu cầu của người, mỗi ngày cho Dạ Hạo Phi lên mây. Hắn bây giờ chỉ là một con chó của ta. Ta sai hắn làm gì hắn liền làm cái đó.”
“Hì hì. Ta biết nàng có khả năng đó nhất” lão già vuốt ve toàn thân thiếu phụ cười nói: “Nàng đi xem bọn chúng đã làm xong chưa, ta thật không muốn để bọn chúng làm hỏng việc lớn”
Từ sau khi lão gia của Dạ gia Dạ Vĩ Đông khỏi bệnh nặng, Dạ gia ngày càng sa sút. Ngày trước, mặc dù Dạ gia không phải danh gia vọng tộc, nhưng cũng coi như ngôi sao mới nổi của giới thương gia, tích lũy không ít tài sản, chính là lạc đà chết gầy còn to hơn ngựa, mặc dù bây giờ Dạ gia xuống dốc nhưng vẫn khá giả hơn những gia đình bình thường khác nhiều.
Trong đại sảnh Dạ gia, vài huynh đệ Dạ gia nhìn nhau mà ngồi. khẩu khí lúc bọn họ nói chuyện dường như khá là kịch liệt, ngôn từ cũng tương đối sắc bén.
“Đại ca, giờ ta gọi huynh một tiếng đại ca là ta coi trọng người! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chỉ là vì gia tộc mà hi sinh một người con gái, ngươi nói dài dòng văn tự mãi không xong”
Nghe chính nhị đệ mình Dạ Hạo Phi nói như vậy, Dạ Hạo Thiên lập tức giận run người, sắc mặt tím tái, hắn ngừng một chút rồi đứng lên, nói lớn: “Ta chỉ có một đứa con gái Nguyệt Nguyệt? Nó mới bao nhiêu tuổi? Vậy mà bọn khốn kiếp các người vì gia tộc hi sinh nó? Nó có còn là cháu của các ngươi không? Các người đều nhẫn tâm như vậy?”
“Đây là ý của phụ thân, nếu muốn tranh luận, huynh hãy đi tìm phụ thân ấy.”
“Các người,…lũ súc sinh các ngươi. Hắn không phải là phụ thân của chúng ta. Kể từ khi khỏi bệnh nặng hơn 10 về trước, hắn không còn là phụ thân của chúng ta nữa, các ngươi đều bị hắn lừa rồi, hắn đang phá hoại Dạ gia chúng ta.”
Lời của Dạ Hạo Thiên vừa dứt, nhị đệ Dạ Hạo Phi giơ tay tát vào mặt hắn một cái, bạt tai này vô cùng mạnh, trên mặt Dạ Hạo Thiên lập tức hằn lên vết bàn tay
“Dạ Hạo Thiên, huynh dám nói xấu phụ thân, đừng trách ta không không nể tình huynh đệ.”
“Ngươi….”
Dạ Hạo Thiên mặc dù là đàn ông, nhưng trong mấy huynh đệ Dạ gia thì thể chất lại yếu nhất, cũng chưa bao giờ tập thể thuật. Hắn vừa phẫn nộ khiển trách mấy người huynh đệ, lập tức, chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, ngay sau đó không còn biết gì nữa, mền nhũn bất tỉnh nhân sự trên ghế sofa.
“Nói nhảm những gì với hắn hả? Harrison đại nhân sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.”
Những lời ấy chính là của thiếu phụ kia, nhìn có vẻ ung dung quý phái, trong tay nắm chặt một cây côn điện, trên côn điện hiện ra những hoa lửa phát ta những tiếng bùm bùm, mấy huynh đệ khắc nhìn thấy thiếu phụ, trong lòng đều kinh ngạc. Trong Dạ gia, ngoài Dạ lão gia , chỉ có vị mợ hai hung ác này có quyền thế lớn nhất
Mấy huynh đệ nhìn thấy đại ca bị mợ hai đánh ngất, đều có chút không bằng lòng. Tứ đệ Dạ gia thấp giọng nói: “Huynh ấy dù sao cũng là đại ca của chúng ta, chúng ta làm thế này có phải quá…..”
Lời hắn vẫn còn chưa nói xong đã bị nhị ca Dạ Hạo Phi răn dạy trở lại: “Chó má! Hắn mà là đại ca gì, các ngươi lẽ nào đã quên khi Dạ gia còn huy hoàng, hắn đổi xử với chúng ta thế nào sao? Ta tiêu đồng tiền nào trong nhà cũng phải qua hắn phê chuẩn, đại ca gì như vậy hả?”
Tứ đệ chỉ đành cúi đầu, âm thầm thở dài, không khỏi nhớ lại năm đó thời Dạ gia huy hoàng nhất, mặc dù lúc đó mọi việc của gia tộc đều do phụ thân trù tính, đại ca quản lý. Mặc dù đại ca đối với mấy huynh đệ trong gia tộc có hơi hà khắc một chút, nhưng đó là vì nguyện vọng phát triển gia tộc. Từ sau khi phụ thân bệnh nặng, tất cả đều đã thay đổi, phụ thân dường như biến thành một người khác, còn đại ca cũng bị phụ thân và nhị ca hành hạ không thành người.
“Tứ đệ, có phải đệ có ý kiến gì không?”
Mợ hai mỉm cười nhìn tứ đệ
Tứ đệ vừa nhìn thấy cặp mắt của mợ hai liền cảm thấy lạnh hết sống lưng, vội vàng lắc đầu ý bảo mình không có ý kiến gì.
Lúc này, Dạ lão gia Dạ Vĩ Đông bước vào, mấy huynh đệ vội vàng hô một tiếng phụ thân. Dạ Vĩ Đông mặt không biểu cảm gật gật đầu, chỉ là lúc ánh mắt lướt qua thiếu phụ kia, trong chớp mắt không khỏi nóng rực, thiếu phụ cúng hờn dỗi nháy mắt với hắn mấy cái.
“Harrison đại nhân sắp đến rồi, cùng ta ra cửa nghênh đón.”
Ngoài cửa, một chiếc Huyền Phù Xa mới nhìn dường như vô cùng xa hoa dừng lại rồi từ từ hạ xuống, từ bên trong bước ra một vị trung niên tóc vàng mặc đồ Tây đi giày da. Dạ Vĩ Đông lập túc bước tới, hô một tiếng: “Harrison đại nhân. Chúng tôi chờ ngài ở đây đã lâu.”
Mấy huynh đệ Dạ gia cũng vội vàng hỏi thăm Harrison đại nhân, bọn họ là lần đầu gặp mặt Harrison đại nhân, còn bọn họ chỉ biết, Harrison đại nhân là nhân vật tương đối có tiếng nói trong Thiên Phạt. Dạ gia muốn lớn mạnh, muốn phát đạt, tất cả đều phải dựa vào Harrison đại nhân, còn về Thiên Phạt, mấy huynh đệ Dạ gia đều biết đây là một tổ chức vừa cực kỳ lớn mạnh vừa thần bí của liên bang.
Nếu Dạ gia có thể có được sự nâng đỡ của Thiên Phạt, muốn phát triển trở thành danh gia vọng tộc cũng dễ như trở bàn tay.
Hiện giờ Dạ lão gia cũng đã gia nhập Thiên Phạt, hơn nữa Thiên Phạt cũng đã đồng ý nâng đỡ Dạ gia, điều kiện duy nhất đó là dâng tặng Dạ Nguyệt. Về phần Thiên Phạt sao lại để mắt tới Dạ Nguyệt, mấy huynh đệ Dạ gia đều không rõ. Hơn nữa bọn họ cũng không quan tâm tới vấn đề này. Điều bọn họ quan tâm chính là giao ra một tiểu cô nương là có thể có được sự nâng đỡ của Thiên Phạt.
“Lần này ta chính là vì Dạ gia các người mà mang đến một tin vô cùng tốt lành!”
Harrison tiến cào trong đại sảnh ngồi trên ghế thưởng thức trà thơm, chậm rãi nói.
Nhge thấy vậy, mọi người đều mừng thầm. Dạ Vĩ Đông lập tức thấp giọng hỏi: “Harrison đại nhân, ngài nói là yêu cầu ta đưa ra…Tây Long đại nhân…đã đồng ý rồi ?”
Harrison bưng chén trà ngấp một ngụm nhỏ, cũng không nói gì.
Hồi lâu, hắn mới cau mày hỏi: “Người đâu?”
“Người? Người nào” Dạ Vĩ Đông ngớ người
“Uh” Harrison Ánh mắt lạnh lùng đảo qua một lượt, Dạ Vĩ Đông lập tức vỗ đầu, cười khan ha ha nói: “Thật sự rất xin lỗi, gặp được Harrison đại nhân ta quả thực đã quá vui sướng rồi.” Nói xong, Dạ Vĩ Đông nháy mắt với lão nhị Dạ gia.
Lão nhị Dạ gia Dạ Hạo Phi lập tức liên lạc.
Một phút, hai phút, ba phút trôi qua.
Dạ Vĩ Đông thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”
Sắc mặt Dạ Hạo Phi có chút nghi hoặc cũng có chút âm u bất định, lén liếc Harrison đại nhân một cái, rồi mới chậm rãi nói “Vẫn chưa liên lạc được với đầu trọc”
“Uh” Dạ Vĩ Đông sửng sốt, lập tức khua khua tay, “Ngươi lập tức dẫn người tới đó.”
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mọi người nhìn ra, một người xuất hiện trước mắt họ.
Đúng là Dạ Nguyệt
Nhưng mà, tới cùng Dạ Nguyệt còn có một thanh niên xa lạ.