Mục lục
[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng ngủ trừ Tô Hàm hôn mê nằm trên giường, chỉ có Tang Thiên tư thế không theo quy tắc nào nghiêng người nằm trên ghế sofa, nhắm hai mắt, hít thở đều đều, giống như đang ngủ. Đột nhiên, trong phòng ngủ khẽ vang lên tiếng dao động, ngay sau đó xuất hiện bốn người, ba người đàn ông và một thiếu phụ xinh đẹp.

Trong đó một người đàn ông mặc âu phục đi giày da nhìn thấy Tang Thiên nằm trên ghế sofa, giơ tay đánh về phía mặt Tang Thiên, chỉ là tay giơ lên tới giữa không trung bị thiếu phụ xinh đẹp ngăn lại, thiếu phụ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đi tới, giơ tay xẹt qua mặt Tang Thiên, chút ánh sáng nhạt hiện lên, thẩm thấu vào trong.

“Ngoài giết người ra ngươi còn biết gì nữa?”

Thiếu phụ xinh đẹp lên tiếng trách cứ, liếc Tang Thiên một cái: “Hắn mới chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, hơn nữa lại không phát hiện ra chúng ta, ngươi hà tất phải ra tay giết.”

“Hừ” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng. Không nói gì nữa, nhìn Tô Hàm nằm im trên giường, nói: “Cô ta là ngươi chúng ta muốn tìm sao?”

Thiếu phụ xinh đẹp đi tới, nhìn Tô Hàm, thần sắc lộ vẻ vui mừng nói: “Nó thật giống họ” Giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt tới cực điểm của Tô Hàm, trong lòng thiếu phụ nổi lên lo lắng đau đớn, lẩm bẩm nói: “Đúng là một đứa trẻ đáng thương, cô tới thăm cháu đây.”

Lúc này, hai người đàn ông bên cạnh tới gần mép giường, như định cướp Tô Hàm đi, mà thiếu phụ quát lên: “Các ngươi làm gì thế, mau cút ngay cho ta!”

“Tiểu thư, lão gia đã sai bảo, phải tận tay chúng ta đưa cô ấy trở về, không được có bất kỳ chậm trề nào” Nói xong liền định động thủ, thiếu phụ xinh đẹp vung tay trong hư không bóp gì đó, hai vệt sáng xuất hiện: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu các ngươi ra, ta tự làm” Nói xong, hai người đàn ông giống như chạm phải điện, nhanh chóng thu tay lại.

Thiếu phụ xinh đẹp cẩn thận ôm Tô Hàm, quay người định rời đi, lại bị người đàn ông mặc âu phục ngăn cản, “Xin lỗi, chị Sở Liên yêu quý, lão gia đã giao phó , không cho phép chị nhúng tay yào chuyện này”.

“Cút ngay”.

Hai mắt Sở Liên lạnh băng, ra tay không hề khách sáo, ôm lấy Tô Hàm, một tay vẽ gì đó trước ngực, đột nhiên trước ngực cô xuất hiện một hình chữ thập kỳ dị, thấy hình chữ thập này, sắc mặt người đàn ông mặc âu phục thay đổi, lập tức né tránh, quát lên: “Sở Liên, quả nhiên là chị muốn mang cô ta đi. Hừ, chị cho rằng có thể dấu được Thiên Ưng đại ca sao, hay là dấu được lão gia? Bắt cô ta lại cho ta”.

Lúc này, người đàn ông mặc âu phục và hai người khác đánh nhau với Sở Liên, thực lực của bốn người đều có vẻ bất phàm, đặc biệt là Sở Liên, mặc dù cô không ra tay đánh trực tiếp, nhưng khi xuất ra lại vô cùng kỳ bí.

Ầm một tiếng, ba người đàn ông lập tức bị dao động sức mạnh cường đại bắn văng ra, nhìn kỹ lại, thấy trong tay Sở Liên không biết từ lúc nào xuất hiện một sợi dây nhấp nháy ánh sáng, miệng nói: “Được lắm, ngươi đúng là đã có âm mưu trước ngay cả “Thập phương thiên ti đái (dây tơ mười phương trời)” cũng mang tới nữa. Ta nói cho Sở Liên ngươi biết, nếu ngươi dám mang cô ta đi, đừng nói lão gia, Thiên Ưng đại ca cũng sẽ không tha cho ngươi”.

Sở Liên lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói gì, thi triển thuật tiềm ẩn rời đi.

Thấy Sở Liên rời đi, người đàn ông mặc đồ âu giận dữ: “Báo chuyện này với đại ca, hừ, Sở Liên, ngươi cho rằng có Thập phương thiên ti đái ta sẽ không làm gì được ngươi sao? Đuổi theo cho ta.”

Nói xong, người đàn ông đang định đuổi theo, liền cảm thấy hơi thở quen thuộc đang đến gần mình, hơi thở thật quen thuộc, là Sở Liên, chuyện gì vậy? Lúc hắn đang kinh ngạc, thân ảnh Sở Liên lại xuất hiện, liên tục lùi về sao. Điều càng khiến người đàn ông mặc âu phục không thể giải thích chính là, Sở Liên lại bị ngã vào tường.

Không chỉ người đàn ông âu phục kinh ngạc không hiểu, bản thân Sở Liên cũng mô cùng mờ mịt, vô cùng kinh hãi. Cô không biết chuyện gì xảy ra, mình đang tiềm ẩn, đột nhiên giống như bị người khác túm lại.

Sao có thể?

Không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, định thi triển tiềm ẩn lần nữa, đột nhiên, điều càng kỳ dị xảy ra, cô ngạc nhiên phát hiện cơ thể mình không thể động đậy.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô dám khẳng định chắc chắn có một cao thủ hùng mạnh đang âm thầm ngăn cản mình, là ai? Không rõ, nhưng hoàn toàn không phải là ba người trước mặt. Nếu không phải là họ thì là ai? Đối phương rốt cuộc thực lực thế nào, sao có thể không tiếng động khiến cơ thể mình hoàn toàn tê liệt.

Không thể giải thích, cả người Sở Liên đều ngây dại.

Người đàn ông âu phục nhân đó lập tức ra tay bắt lấy, cướp lại Tô Hàm, hung hăng trừng mắt với Sở Liên đang đờ đẫn, nói: “Chị thân yêu, chị hãy đợi sự trừng phạt của lão gia đi” Nói xong, nhanh chóng rời đi.

Thần sắc Sở Liên nặng nề, cẩn thận quan sát bốn phía, không phát hiện hơi thở đáng nghi nào, chỉ có người thanh niên nằm ngủ say trên giường kia, nhưng cũng bị Sở Liên làm cho hôn mê rồi, cô chắp tay thi lễ nói với hư không: “Các hạ là ai, xin hiện thân gặp mặt”.

Không ai trả lời cô.

Sở Liên lại hỏi liên tục mấy lần, vẫn như cũ, không ai trả lời. Nghĩ tới cháu gái mình vừa gặp ban nãy, Sở Liên cũng không dám lưu lại, mặc dù biết quyết định của lão gia, nhưng chỉ cần có một chút hi vọng, cô cũng sẽ không bỏ cuộc. Sau khi Sở Liên đi khỏi, Tang Thiên mới mở mắt, thở dài một hơi: “Sở gia rốt cuộc vẫn còn một người hiểu biết”.

Cô gái vừa nãy là cô của Tô Hàm?

Nhiễm Linh xuất hiện bên cửa, nhíu mày nhìn hướng Sở Liên biến mất: “Tiếp theo làm thế nào?”

“Đợi thôi, chuyện này không gấp được, việc Tô Hàm là người kế thừa Ách Nhĩ Ma Lạp là giả, muốn giải quyết phải trải qua mấy trình tự cơ”.

Tang Thiên châm một điếu thuốc, lại lười biếng nằm xuống: “Không cần lo lắng cho an nguy của Tô Hàm, trừ khi ta chết, nếu không ai cũng đừng nghĩ tới ra tay với Tô Hàm”.

Mặc dù không biết rốt cuộc Tang Thiên đã làm gì, nhưng lúc này Nhiễm Linh lại không hoài nghi lời hắn nói.

“Ngươi nói phải tìm được tổ tiên của tứ muội mới có thể cứu được tứ muội, ý của ngươi là vị tổ tiên đó vẫn còn sống?”

“Không rõ” Tang Thiên lắc đầu, “Nhưng cô phải biết rằng, con người là sinh vật cấp ba, nhưng sinh mạng lại chắc nhất trong hàng triệu vạn sinh linh, thiên nhân cũng không thể so bì, một người là mãi mãi không chết đi được.

“Không chết?” Nhiễm Linh hình như có chút khó hiểu.

Tang Thiên chậm rãi hút vào một hơi, có chút tang thương nói, “Con người trên thế gian, giải thích cái chết là không ngừng biến hóa, chúng ta liên tục theo đuổi chân lý sinh mạn, không bằng chúng ta đi dò xét sự tồn tại của cái chết. Đối với người bình thường mà nói, ý thức biến mất, có lẽ là chết thật sự. Đối với một số người lại không như vậy, có lẽ ý thức họ biến mất nhưng lại dựa vào hình thái khác tồn tại, chỉ là chúng ta không biết thôi. Trời mới biết được tên nghiệt chướng Wirral đó rốt cuộc chết tới mức nào rồi.”

“Ngươi liên tục nhắc tới đại đế Wirral, hắn có liên quan tới Sở gia sao?”

Là cục trưởng cục điều tra của một trong sáu bộ thần bí, mặc dù Nhiễm Linh nắm quyền sinh quyền sát trong tay, nhưng điều cô biết lại không nhiều, bởi vì nhiều khi cô đều là chấp hành mệnh lệnh từ Cửu Thiên Các.

Vậy mà Tang Thiên lúc này lại rơi vào trầm tư, hiện giờ có thể khẳng định Tô Hàm là hậu thế của đại đế Wirral, mà sở dĩ năm đó đại đế Wirral bị lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp, hoàn toàn là do một tay Tang Thiên tạo thành, hiện giờ lại vì chuyện của Tô Hàm liên lụy tới lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp điều này đột nhiên làm Tang Thiên nhớ tới một chuyện.

Có chút nhân quả ở đây.

Lại liên tưởng tới thân phận khác thường của bốn chị em Tô Hàm, điều này càng khiến Tang Thiên trở nên hoài nghi.

Đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt Tang Thiên đột nhiên trở nên trịnh trọng rất nhiều, lẩm bẩm nói: “Mẹ kiếp, đây không phải là nhân quả mà người đàn bà Diệu Thiện nói chứ?”

Diệu Thiện? Nhân quả?

Nhiễm Linh biết Diệu Thiện được dân chúng gọi là Quan âm đương thời, kỳ nhân không gì không biết, nhân quả là cái gì?Cô không biết, nhưng thấy vẻ mặt Tang Thiên như vậy, cô cũng không hỏi.

“Nếu ngươi muốn mở ra sự huyền diệu của bức đồ đằng phượng hoàng trên mình ngươi, thì phải tìm chuỗi quan hệ nhân quả. Đó là câu nói năm đó Diệu Thiện nói với Tang Thiên, Tang Thiên vẫn luôn khắc trong tâm khảm, nhưng mấy lần tỉnh giấc mấy lần ngủ say, cái gọi là nhân quả liên hoàn Tang Thiên chưa bao giờ tìm được thật sự cả.

Chuỗi nhân quả rốt cuộc là cái gì? Tang Thiên không biết, người đàn bà Diệu Thiện kia nói hắn cũng không biết.

Năm đó một tay tạo nên lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp của Wirral, đó là nhân, quả là gì? Là Tô Hàm? Hiện giờ vẫn không thể khẳng định, Tang Thiên hình như nắm được cái gì, nhưng lại không thể hiểu rõ hoàn toàn.

“Cô và Nhan Phi, Lam Tình, Tô Hàm sao lại thành chị em?”

Nhiễm Linh khẽ chau mày, hỏi: “Ngươi hỏi điều này làm gì?”

“Không có gì, chỉ có chút tò mò” Nếu lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp của Wirral là nhân, vậy thì Tô Hàm chắc chắn là quả, nhưng quả này rốt cuộc là gì? Nghĩ tới Lam Tình là nữ hoàng truyền thừa thành trì Lam sắc chưa tỉnh giấc, Nhiễm Linh là yêu nhan trên đời chưa tỉnh giấc, mà Nhan Phi mình không nhìn thấu. Trong đó hình như có chút liên quan.

“Ta không biết”

“Cài gì? Không biết?”

Câu trả lời của Nhiễm Linh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tang Thiên, hỏi lại: “Cái gì gọi là không biết, các cô quen nhau thế nào?”

“Quen nhau thế nào?” Trong đôi mắt đỏ thẫm của Nhiễm Linh đột nhiên lộ ra vẻ mờ mịt, hình như đang nhớ lại, lại hình như đang suy tư, sau đó, khẽ lắc đầu.

Điều này càng khiến Tang Thiên phiền muộn,” Trời, các cô quen nhau thế nào cũng không rõ?”

“Từ khi ta có trí nhờ thì đại tỷ đã bên cạnh ta rồi”

“Cha mẹ cô thì sao?”

“Đều mất rồi”

“Mất rồi? Sao cô biết?”

“Đại tỷ nói với ta”.

Tang Thiên thầm thở dài một hơi, híp mắt nhìn Nhiễm Linh, Nhiễm Linh mặt không có biểu hiện gì, nhìn hắn thản nhiên nói, “Ngươi muốn biết điều gì?”

“Không, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi” Tang Thiên nhíu mày buồn bã hút thuốc, “Có thể hỏi cô một câu riêng tư được không?”

“Được”

“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Nhiễm Linh không trả lời, quay người lại, tiếp tục nhìn vào không gian đen tối, hồi lâu mới nhẹ giọng trả lời: “Không muốn nói”.

Có bất ổn, bốn chị em chắc chắn có điều bất ổn, hơn nữa không phải bất ổn bình thường, đặc biệt là Nhan Phi, có thời gian phải tìm hiểu nhiều một chút mới được. Nếu bốn chị em này thật sự có liên quan tới chuỗi nhân quả của mình, vậy thì lớn chuyện rồi.

Tang Thiên sống quá lâu rồi, điều biết cũng quá nhiều, thế giới này nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản thật ra cũng rất đơn giản, chẳng qua là cá lớn nuốt cá bé, cá bé lại nuốt tôm. Con người vừa chào đời nhất định là quân cờ trong tay một số nhân vật lớn. Tang Thiên biết mình cũng không ngoại lệ, đó là phép tắc, không ai có thể thay đổi. Tang Thiên cũng không thể, nhưng cho dù là quân cờ, cũng phải biết mình trong bàn cờ ở trời đất rố cuộc sắm vai quân cờ như thế nào

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK