"Đạo đức luân lý? Ha ha, bốn chữ đó có giá trị bao nhiêu? Chẳng qua nhân loại các ngươi tự thôi miên chói buộc chính mình mà thôi, nhân loại các ngươi bị bốn chữ đó cầm hãm chặt chẽ, đến độ không giải phóng nổi, ha ha..."
Trác Nhã nhân Mooney đại thiếu gia nhẹ nhàng phẩm một ngụm bối tử được nhưỡng kỹ lưỡng, cảm nhận vị ngon của rượi quý, khẽ gật đầu vẻ mặt khoan thai, mỉm cười nói:
"Mà Trác Nhã đế quốc chúng ta, ha ha! Đó chính là một quốc gia tự do, một quốc độ cơ phòng tiến phát, một quốc gia thần thánh, người Trác Nhã chúng ta là hậu duệ của Tinh Linh thanh nhã, chúng ta theo đuổi khoái hoạt chí thượng, luân thường đạo lý? Ha ha... Nam nữ chi hoan? Ha ha... Tại Trác Nhã đế quốc chúng ta cũng chỉ là một phương thức thõa mãn lẫn nhau mà thôi, chúng ta muốn truy cầu hơn cả chính là khoái cảm tối thượng về tinh thần."
"Ha ha!"
Lam Vô Phong tựa hồ không có hứng thú với những lời biện bạch của Mooney đại thiếu gia, lắc đầu đáp lại:
"Xin Mooney đại thiếu gia không nên dùng ánh mắt của người Trác Nhã để đánh giá tình ý của ta đối với Lam công chúa, sự ái mộ của ta đối với công chúa điện hạ, có lẽ người Trác Nhã như ngươi sẽ không hiểu."
Mooney đại thiếu gia hé miệng lạnh nhạt cười, khẽ lắc đầu:
"Xem ra Vô Phong công tử hẳn nên đến Trác Nhã đế quốc chúng ta nhiều một chút... Không phải ta hoài nghi tình cảm của ngươi đối với công chúa điện hạ, càng không có định ý chởi bởi gì cả, trái lại, tại Trác Nhã đế quốc chúng ta, tình yêu được coi là thần thánh, là tối thượng, cao hơn vạn lần chi hoan thể xác, khoái hoạt tinh thần, cũng chỉ có Trác Nhã đế quốc chúng ta, quốc gia thần thánh mới có thể truy cầu được tình yêu lãng mạn."
Thấy Lam Vô Phong không phản lại, Mooney đại thiếu gia lại nói tiếp:
"Nghe trưởng lão đại nhân nói, lão nhân gia ngươi chuẩn bị vài ngày nữa muốn ngươi đến cầu hôn Lam công chúa?"
"Nga? Ngay cả điều này cha ta cũng nói với ngươi sao?"
"Ha ha, Vô Phong công tử, ta và phụ thân ngươi quan hệ mật thiết xa hơn sự tưởng tượng của ngươi đó, bao nhiêu năm nay nếu như không được phụ thân ngươi chiếu cố, e là gia nghiệp Mooney cũng không phát triển nhanh như vậy, cho nên, Vô Phong lão đệ, có điều gì khó khăn không ngại nói thẳng, nói không chừng ta có thể giúp ngươi tạo thành việc tốt đó."
Lam Vô Phong trầm ngâm một lát, nói:
"Thực không dám giấu diếm, đúng như lời đại thiếu gia ngươi nói, tuy rằng ta đối với công chúa điện hạ luôn luôn một mảnh thâm tình, chỉ là không biết tại sao công chúa điện hạ luôn đối với ta hết sức bình thản, tình ý của ta với nàng toàn bộ Lam Sắc thành bảo không ai không biết, công chúa điên hạ nàng cũng biết rõ ràng, nhưng mà nàng chẳng khi nào nhắc đến việc này, hơn nữa nàng thường xuyên ra ngoài, ta với nàng giáp mặt không nhiều, mỗi lần nàng trở về, người mà nàng gặp trước tiên đều là ta, công chúa điện hạ tuy rằng chưa bao giờ cự tuyệt, chỉ là nàng đối với ta... Ai! Gặp mặt như không."
"Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình sao? Chỉ sợ không phải như vậy?"
Mooney đại thiếu gia chậm rãi cười nói:
"Theo ta biết, mỗi lần khi ngươi sinh bệnh, công chúa điện hạ đều đến tận nơi thăm hỏi, từ điểm này nhìn nhận, công chúa điện hạ không phải như ngươi tưởng tượng đâu."
Lam Vô Phong lắc đầu:
"Không chỉ mỗi ta, người trên Lam Sắc thành bảo này mỗi khi sinh bệnh, công chúa điện hạ đều đến thăm sóc."
"A a..."
Mooney đại thiếu gia quơ quơ cái ly thủy tinh trên tay, tửu nhưỡng trong ly dần nổi bọt, hắn nói thêm:
"Kỳ thật, ngươi để ý cái đó để làm gì, nếu luận tài mạo tu vi, toàn bộ thanh niên tài tuấn Lam Sắc thành bảo này sợ rằng không có mấy người có thể so sánh với ngươi."
Giương mắt nhìn về phía Lam Vô Phong, lại nói:
"Ba năm trước Vô Phong công tử ngươi đã đạt đến đỉnh phong thiên nhân, nhìn tổng quan toàn bộ toà thành này thanh niên nhân trong vòng mười năm ngắn ngủi thành công tiến hóa thành thiên nhân, chỉ có ngươi, toàn bộ Lam Sắc thành bảo, không người nào có thể so, luận tài mạo, Vô Phong công tử lại càng là nhân trung chi long."
Giọng nói của Mooney đại thiếu gia tuy khá nhẹ nhàng, nhưng nó lại làm cho Vô Phông công tử cảm thấy hưng phấn tràn trề, trên gương mặt anh tuấn không dấu được sự ngạo nghễ trong lòng.
Mooney lại nói tiếp:
"Ngươi tuổi còn nhỏ, lại có được thiên phú chỉ huy hiếm thấy, hiện tại lại nắm giữ công tác an ninh Lam Sắc thành bảo, thống lĩnh Lam Sắc hộ vệ quân, chức vị thống lĩnh, huống hồ phụ thân ngươi lại là đại trưởng lão đức cao vọng trọng, tay nắm binh quyền, nghĩ xem, ngươi đi cầu hôn Lam công chúa, ngay cả Lam công chúa không muốn, chắc rằng nàng cũng không dám không đáp ứng."
Nghe vậy, Lam Vô Phong sắc mặt hơi đổi, nói:
"Mooney đại thiếu gia có điều không biết, Lam Sắc thành bảo chúng ta truyền thừa tới nay, bất kỳ kẻ nào cũng không được ngỗ nghịch với công chúa điện hạ, nếu không sẽ bị ghép tội chịu cực hình, hơn nữa Lam Sắc nữ vương không cho phép chúng ta làm như vậy, nàng sẽ giáng xuống trừng phạt, hơn nữa tam trưởng lão vẫn luôn đối nghịch với cha ta, nếu như ta đi bức hôn Lam công chúa, chắc chắn tam trưởng lão đó sẽ đứng ra phản đối."
"Ha ha, bất luận là Lam Sắc nữ vương thiên hàng trừng phạt hay tam trưởng lão phản đối, ha ha... Thành sự tại nhân."
Mooney đại thiếu gia mỉm cười thần bí, đặt ly thủy rinh xuống bàn, vươn vai ngồi dậy, hai tay chỉnh chỉnh vạt áo, mắt nhìn du thuyền càng ngày càng gần, vỗ vỗ bả vai Vô Phong công tử, nói:
"Khắc nữa là nhìn thấy công chúa điện hạ của ngươi rồi, hãy cố mà biểu hiện cho tốt."
Bốn năm phi thuyền bay đến, đáp xuống khoảng sân trên du thuyền, tách tách tách, cửa phi thuyền tự động mở ra, thang cửa được hạ xuống một góc nghiêng, từ phi thuyền đi ra tổng cộng hơn mười người, bọn họ hành lễ nhất tề, một tay đặt trước ngực, quỳ một gối xuống sàn, cung kính hô:
"Bái kiến công chúa điện hạ."
Bên cạnh hơn mười người quỳ gối hành lễ, có hai ngươi vẫn hiên ngang đứng thẳng, một người trong số đó là Mooney đại thiếu gia, hắn không phải thần dân của Lam Sắc thành bảo nên không cần tuân theo quy lễ, một người khác thoạt nhìn là một trung niên nhân luống tuổi.
Thân hình trung niên nhân có phần mập mạp, trên người mặc một bộ trường bào rộng thùng thình màu tím nhạt, cặp mắt hình tam giác treo trên trán, mắt không đếm xỉa đến sự hiện diện của đám người Nhan Phi, thần sắc ánh nghiêm, là đại trưởng lão Lam Sắc thành bảo, hắn không cần phải lễ bãi trước thống trị giả của Lam thành, đợi mọi người hành lễ xong, lão mới nói:
"Diện kiến công chúa điện hạ."
Những người này đều là nòng cốt của Lam Sắc thành bảo, phân vị quản lý các phương diện thuộc Lam Sắc thành bảo.
"Đứng lên đi."
Giọng nói của Lam Tình lạnh lùng đạm nhiên, cặp mắt đảo qua chúng nhân một lượt, lúc này, cách đó không xa có một thanh niên nhân đang đi tới, thể dạng thanh niên nhân có phần đặc biệt, da nhẵn xanh xẫm, tai thon dài, diện mạo anh tuấn pha nét yêu dã, chính là Mooney địa thiếu gia đến từ Trác Nhã đế quốc.
"Bỉ nhân Mục Ni Khảm Đặc Nhĩ diện kiến Lam công chúa mỹ lệ."
Mooney đại thiếu gia chậm rãi đi tới, khóe môi nhếch lên nụ cười tự tin, đi tới trước mặt Lam Tình cách khoảng một thước, dừng lại, hơi cúi thân mình, tay trái áp ngực, tay phải vắt sau lưng, nói:
"Ta, Mục Ni khảm đặc nhĩ đại biểu cho gia tộc Lợi Tư(Leith) thuộc Trác Nhã đế quốc chân thành gửi những lời chúc phúc tốt đẹp nhất đến với Lam công chúa mỹ lệ."
Dứt lời, hắn đưa tay trái ra trước, dáng vẻ tao nhãn đến cực điểm, đợi một lát, không thấy Lam công chúa tiếp tay nhận chúc phúc, Mooney đại thiếu gia lại nói:
"Ta, Mục Ni khảm đặc nhĩ đại biểu cho gia tộc Lợi Tư(Leith) thuộc Trác Nhã đế quốc chân thành gửi những lời chúc phúc tốt đẹp nhất đến với Lam công chúa mỹ lệ, kính thỉnh Lam công chúa thân ái hãy tiếp nhận."
"Ha ha, chúc phúc ta nhận, lễ nghi thì miễn."
Mooney đại thiếu gia không phải lần đầu tiên thấy Lam công chúa, tại vài lần trước kia, khi hoàng thất Trác Nhã đế quốc tổ chức yến hội thượng giao cũng đã gặp qua Lam công chúa vài lần, hắn biết Lam công chúa có chút miễn dịch đối với một ít lễ nghi của Trác Nhã đế quốc, cho nên, hắn mói cố ý dùng thánh lễ chúc phúc để người ta không tiện cự tuyệt, vạn vạn không nghĩ tới, hắn vẫn bị Lam công chúa nhẹ nhàng chối từ, bất quá, hắn cũng không vội, lại nói tiếp:
"Lam công chúa mỹ lệ thánh khiết, cự tuyệt nghi lễ chúc phúc hẳn sẽ làm cho nữ thần chúc phúc tức giận."
Thấy Lam công chúa không đáp lời, Mooney đang muốn tiếp lời. Lúc này, năm đạo thải sắc dưới chân Lam công chúa sáng rõ nhấp nhoáng, mỗi lần lấp lóa lại tạo nên từng đợt ánh sáng quỷ dị, bất chợt thanh âm của Lam công chúa truyền đến.
"Nơi này là Lam Sắc thành bảo, nơi này không có nữ thần chúc phúc, nơi này chỉ có Lam! Sắc! Nữ! Vương!"
Sau khi nói xuôi bốn chữ Lam Sắc nữ vương, năm đạo ánh sáng dưới chân nàng trong khoảnh khắc hóa thành năm đạo bóng ảnh lam tình, bay lên xoay tròn đan xen xung quanh nàng.
Giờ khắc này, Lam Tình trông phảng phất như nữ thần trong truyền thuyết, làm cho người ta kính sợ đáy lòng, không dám xúc phạm.
"Chúng ta Lam Sắc thành cũng có lễ nghi chúc phúc, không biết Mooney thiếu gia có muốn thử không?"
Mục Ni khảm đặc nhĩ chỉ cảm thấy ớn lạnh sau lưng, tâm thần một trận lắc lư, cảm thấy hoảng sợ, nghe đồn Lam công chúa có được năm đạo quỷ dị thải sắc bóng dáng thủ hộ, bất luận kẻ nào đều không thể tới gần, xem ra lời ấy không giả, lập tức Mooney thiếu gia lui từng bước về sau, thân thể thẳng đứng, thản nhiên mỉm cười.
"Lam công chúa quá lời rồi."
Lam Tình bước lên hai bước, nhìn đại trưởng lão bụng phệ béo mập, nói:
"Cự tuyệt đối ngoại xuất bán tinh thạch, đây chính là mệnh lệnh của ngươi?"
"Ta."
Đại trưởng lão mặc trường bào thùng thình, rất có phong phạm tể tướng.
"Tam trưởng lão sao không có mặt?"
"Bẩm điện hạ, tam trưởng lão thân nhiễm bệnh nặng, đang nằm trên giường dưỡng bệnh, đặc biệt nhờ ta chuyển cáo điện hạ, nàng đành phạm lệnh cung nghênh, xin thỉnh Công Chúa Điện Hạ không lấy làm phiền."
Lam Tình gật gật đầu, yên lặng không nói, chậm rãi bước qua trước mặt mỗi người, hỏi:
"Chuyện ngừng tiêu thụ tinh thạch vẫn chưa được thương nghị, ta không có trong thành, là ai cho ngươi tư cách đưa ra quyết định?"
Đại trưởng lão hơi hơi cúi người, đáp lại:
"Bẩm điện hạ, chuyện này liên quan đến an nguy Lam Sắc thành chúng ta, thậm chí là sinh tử tồn vong, mà điện hạ lại xuất ngoại, sự tình quá mức khẩn cấp, cho nên, dù chưa được điện hạ đáp ứng ta đã tự mình đưa ra quyết định."
"Sinh tử an nguy? sinh tử an nguy ra sao?"
"Việc này là sự tình trọng đại, đợi điện hạ hồi cung, thần sẽ tự đến bẩm báo."
Lam Tình không đáp lại, mà xoay người rời đi, thanh âm truyền đến:
"Lam Uy."
"Có thuộc hạ."
Một trung niên đứng ra.
"Đem lượng tinh thạch mà Đệ Nhị gia tộc đặt mua mang đến du thuyền."
"Vâng!"
Trung niên gật đầu lập tức lĩnh mệnh đi làm.
"Chậm đã."
Lúc này, đại trưởng lão từng bước tiến lên trước, cặp mắt ba góc mở lớn, cao giọng nói:
"Công Chúa Điện Hạ, ta đã nói việc này vô cùng trọng đại, ảnh hưởng đến an nguy của cả Lam Sắc thành, thậm chí sinh tử tồn vong, Lam Sắc thành không thể xuất bán tinh thạch cho Đệ Nhị gia tộc."
Lam Tình cũng không dừng bước, không để ý đến đại trưởng lão, đi tới bên cạnh Đệ Nhị Hồ Kiến, nói:
"Thực sự có lỗi, phiền toái ngươi trở về chuyển cáo tộc trưởng Đệ Nhị gia tộc, Lam Sắc thành chúng ta sẽ không đình chỉ việc tiêu thụ tinh thạch, trước kia đã không, về sau cũng không, hiện tại ngươi hãy trở về, mang người Đệ Nhị gia tộc tới vận chuyển tinh thạch đi."