"Có chuyện gì?"
Đối với Nhạc Dao, Tang Thiên cũng không có cảm giác gì đặc biệt, ngay từ lần đầu tiên vào đêm gặp gỡ Nhạc Dao, Tang Thiên đã biết nàng là người của Thiên Phạt, là người sáng lập ra Thiên Phạt hắn tự nhiên rất quen thuộc với nhiều vật trong Thiên Phạt, mặc dù lúc ấy Nhạc Dao cực lực che dấu, nhưng vẫn bị Tang Thiên phát hiện ra trong tinh thần lực của nàng có chứa một ít lôi động.
Lội động là một loại tinh thần bí kỹ, sau khi tu luyện tinh thần lực bản thân sẽ có khuynh hướng về cực lôi, loại tinh thần cực lôi này cũng không phải rất lợi hại, cũng không có uy lực quá lớn, bất quá dùng để đối phó với Lam Huyết nhân thì lại hết sức hữu dụng, có thể phá Lam Huyết chi uy.
Lúc này Nhạc Dao không có chút quyến rũ như bình thường, có chỉ là rất chăm chú thôi, nhìn thanh niên đứng đối diện, Nhạc Dao đã suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần, đây không phải là lần đầu tiên nàng đối mặt với Tang Thiên, nhưng mỗi lần cảm giác đều như rơi vào trong biển sâu vậy, sâu không thấy đáy, làm cho nàng mờ mịt không thôi.
"Có thời gian không? Buổi tối cùng dùng cơm?"
"Buổi tối? Đến lúc đó hãy nói."
Dứt lời, Tang Thiên cũng không có dừng lại trực tiếp rời đi.
"Uy uy!"
Nhạc Dao mặc dù cùng với người này tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng đoán được tính cách người này có chút quái lạ, liên tục hô vài tiếng, sau khi nhìn thấy Tang Thiên không có quay đầu lại, nàng cười khổ lắc đầu, trờ lại bên trong xe bay thở dài môt hơi.
"Hỉ Lương, con nói xem có phải Dao di già rồi hay không?" Không biết tại sao, trong lòng Nhạc Dao bổng nhiên xuất hiện một cảm giác vô cùng mất mác.
"Nào có."
Đang ngồi trong xe bay là một nữ nhân khoảng chùng 23-24 tuổi, nhìn qua cửa sổ, nàng nhìn bóng lưng Tang Thiên, có chút nghi hoặc nói:"Hắn chính là Tang Thiên sao?"
Nhạc Dao gật đầu, nghiệng đầu suy nghĩ, không biết nghĩ đến cái gì, một hồi lâu, thở dài nói:"Không có biện pháp, người này không cho ta thể diện, buổi tối chỉ có thể lén đi gặp hắn thôi."
"Hắn nhìn hình như rất bình thường, thật sự rất bình thường." Lương Lương nhớ lại dáng vẻ bình thản vô hại vừa rồi của Tang Thiên.
"Hắn đứng ở nơi đó có lẽ không ai thèm để ý, thậm chí như người qua đường, nhưng nếu như con cùng hắn đối đầu, con sẽ phát hiện, hắn rất cường đại so với tưởng tượng của con còn kinh khủng hơn." Nhạc Dao đã chính mắt nhìn thấy thực lực quỷ dị của Tang Thiên, trong đó có hai lần tự mình thử qua, nàng coi như tràn đầy nhận thức.
"Phải không?"
Lương Lương đột nhiên kinh hô một tiếng:" Uh, ngươi...người kia là ai vậy?"
Nhạc Dao nhìn lại, cau mày lại nói:" Harrison!" Nhìn Harrison đang cùng nói chuyện với Tang Thiên, Nhạc Dao vô cùng nghi hoặc:"Chẳng lẽ Tang Thiên thật sự cùng Lam Thiên Phạt cấu kết?"
Harrison rất thống khổ cũng rất phiền toái, cấp trên nhìn thấy hắn chậm chạp không mang người về, đã tiến hành trừng phạt hắn, nếu như còn không đem người trở về, thì sẽ vứt hắn vào trong vực sâu vô tận, muốn hắn mang Dạ Nguyệt về, nhưng hắn không dám, nếu như không bắt Dạ Nguyệt mang về, có lẽ là vực sâu, nhưng nếu như bắt mang về, vậy thì chính là tử vong, nếu như có thể lựa chọn, hắn không muốn lựa chọn cái nào cả.
Cho nên, hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đi tìm vị trưởng lão thanh niên kia.
Đối với Tang Thiên, hắn chỉ biết chính là huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông, còn cái khác thì không biết, vì đề có thể tìm được Tang Thiên, trời còn chưa sáng, hắn đã đứng chờ ở đây rồi, hắn đã đứng đợi mấy giờ, bất quá hoàn hảo, cuối cùng cũng đợi được."
"Ngài, ngài có bận gì không?"
Harrison thoạt nhìn rất tiều tụy, hai mắt đầy tơ máu, sắc mặt vàng như nghệ, tóc cũng có chút rối, nào có giống cục trưởng cục chấp pháp bộ trị an số 2, quả thực giống như một tên khất cái vậy.
"Ta đang chuẩn bị tìm ngươi."
Nếu đã quyết định ra tay tiêu diệt Thiên Phạt, Tang Thiên cũng không muốn mất nhiều thời gian, dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt.
Nghe vậy, Harrison trong lòng giật mình, trong mắt vô cùng hoảng sợ, tìm ta? Hắn muốn tìm ta? Khổ rồi.
Harrison hù dọa cả người run lên, cũng không phải là lá gan hắn nhỏ, nhiều năm lăn lộn trong Thiên Phạt, lại là cục trưởng cục chấp pháp, hiền nhiên phải có bản lãnh cùng sự can đảm, kì thực lúc ở Dạ gia, thực lực chiến đấu kinh khủng của Tang Thiên đã đánh sâu vào nội tâm của hắn, thậm chí đã lưu lại bóng ma, cho nên khi nhìn thấy Tang Thiên cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Bên trong xe bay, Harrison hít sâu một hơi lúc này mới nói:"Ngài tìm tôi."
"Mấy ngày không gặp, ngươi như thế nào lại biến thành bộ dạng như thế này?" Nhìn Harrison, Tang Thiên đột nhiên cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói:"Ngươi ở chổ này chờ ta, có phải hay không là vì chuyện của Dạ gia?"
Khi ở Dạ gia, Tang Thiên không có ra tay giết Harrison, cũng vì an toàn của Dạ Nguyệt mà suy nghĩ, Thiên Phạt nếu đã chọn trúng Dạ Nguyệt, hiển nhiên sẽ không bỏ qua, mà hiện tại Harrison đang phụ trách chuyện này, nếu như diệt trừ Harrison, chắc chắn Thiên Phạt sẽ một lần nữa phái người khác tới, Tang Thiên mặc dù có thể cam đoan an toàn cho Dạ Nguyệt, nhưng lại không thể lúc nào cũng bảo hộ nàng được.
"Tây Long đại, oh không, Tây Long đã hướng tôi hạ thông điệp cuối cùng phải giao người cho hắn, ngài xem."
Quả nhiên là như thế, Tang Thiên trầm ngâm trong chốc lát, hỏi:"Hiện tại Thiên Phạt có mấy đại chấp sự?"
Nghe vậy, Harrison không chỉ có sửng sốt, ngài không phải là trưởng lão Thiên Phạt sao? Chằng lẻ ngay cả chuyện Thiên Phạt có mấy vị chấp sự cũng không biết? Tâm trạng mặc dù nghi hoặc, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thành thật trả lời:"Theo tôi được biết hẳn là có 4 người, tôi mặc dù đã gia nhập Thiên Phạt nhiều năm, nhưng vẫn nghe lệnh của Tây Long, ba người chấp sự khác tôi ngay cả mặt cũng chưa từng nhìn thấy."
"Tây Long ở chổ nào?"
Harrison lắc đầu nói:"Tây Long rất thần bí, tôi chỉ nhận lệnh từ hắn, nhưng chỉ gặp qua hắn mấy lần thôi, càng đừng nói đến chổ ở của hắn." Dường như sợ vị trưởng lão thanh niên này không tin mình, Harrison vội vàng nói:"Lời tôi nói đều là sự thật."
"Đại chấp sự Tây Long quản lý bao nhiêu người?"
"Cụ thể là bao nhiêu tôi cũng không biết rõ, mọi người đều không qua lại, chỉ có lúc hội tụ mới có thể gặp mặt, bình thường tất cả mọi người đều có nhiều việc."
"Tụ hội? Tụ hội gì?"
"Vào mỗi ngày cuối tháng, Tây Long sẽ phát hiệu lệnh cho tất cả các thuộc hạ của hắn tập trung một chỗ."
"Cuối tháng?" Tang Thiên nhíu mày.
"Uh, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì cuối tháng này buổi tối mọi người sẽ tới trang viên Luo Duo."
Tang Thiên gật đầu, lại hướng Harrison nói vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Học viện quân sự Phương Đông, trong phòng làm việc phó hiệu trưởng.
Tô Hàm đang mặc một bộ trang phục công sở màu đen đi qua đi lại trong phòng làm việc, đang nghĩ về chuyện xảy ra buổi tối hôm qua, nàng cảm thấy vô cùng đau đầu. Mấy lần muốn tìm Tang Thiên để hỏi chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng thật không có cái loại dũng khí đi hỏi loại chuyện này, nhưng nếu như không làm rõ ràng chuyện này, Tô Hàm cảm giác mình sẽ điên mất.
Thời đại bây giờ, trinh tiết đã sớm trở thành lịch sử.
Tô Hàm cũng không quan tâm nếu mất đi, vấn đề bây giờ là nàng muốn biết mình có hay không có thất thân, thậm chí ngay cả một ít trí nhớ liên quan cũng không có.
Đang suy nghĩ, thì máy liên lạc quang não vang lên.
Là một dãy số xa lạ, suy nghị một chút, liền tiếp nhận.
"Đoán xem ta là ai?"
"Ta quản ngươi là ai." Tâm tình của Tô Hàm hiện tại vô cùng khó chịu, lúc này tự nhiên còn có người lạ gọi đến chơi trò thần bí, nàng hiển nhiên là mặc kệ không thèm quan tâm.
Một lát sau, máy liên lạc lại vang lên lần nữa, Tô Hàm trực tiếp đưa đối phương vào danh sách đen.
Suy nghĩ một lát, Tô Hàm liền sử dụng hệ thống liên lạc của Học viện, gọi đến phòng làm việc của huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng.
"Đến phòng làm việc của tôi một lát."
Chuyện tình đêm qua vô luận như thế nào nàng cũng muốn biết rõ ràng.
Một lát sau, Tang Thiên chậm rãi đi tới, giống như thường lệ vậy, không khách khi ngồi xuống ghế salon.
Con gái đối với loại chuyện này rất khó có thể mở miệng, Tô Hàm cũng không ngoại lệ. Nàng thử hỏi:"Buổi tối ngày hôm qua chúng ta cùng nhau uống rượu sao?"
"Đúng vậy!" Trên khuôn mặt Tang Thiên vẫn bình thản như trước.
"Có thể là do ngày hôm qua tôi uống hơi nhiều, sau đó chúng ta đi đâu?" Tô Hàm vừa nói, lại vừa cố ý vỗ cái trán, lầm bầm:"Ôi, lâu rồi không uống, vừa uống liền say."
"Sau đó? Sau đó chúng ta về nha cô." Tang Thiên cũng không nói hết, tiếp tục tán dóc.
"Vậy anh ở nhà của tôi lúc nào mới rời di?"
"Một tiếng rồi đi."
"Vậy trong lúc đó anh có làm gì không?"
"Có." Tang Thiên gật đầu nói :"Chúng ta hôn môi."
"Gì!" Tô Hàm kinh hãi! Không đề cấp tới hôn môi nàng còn không tức giận, vừa đề cập tới nàng liền nghĩ đến cảnh người nay đêm qua nhân cơ hội mình ngủ lén hôn môi mình, nàng hít một hơi nói :"Sau đó? Anh có làm gì nữa hay không?"
"Có! Lúc cô uống say, tôi mang cô vào phòng ngủ, sau đó giúp cô đem quần áo cỡi hết, sau đó..."
Tang Thiên còn chưa nói xong, Tô Hàm đã bạo hỏa ngay tại chổ, gầm lên:"Anh đi chết đi cho tôi." Một cước đá ra, nhưng nàng hồn nhiên quên rằng mình đang mang đồ công sở, Tang Thiên giơ tay phải lên, chế trụ cổ chân nàng, cười nói:"Lộ hết rồi kìa, Tô tiểu thư."
" A!" Tô Hàm lúc này mới ý thức được váy mình lộ ra hết rồi, sắc mặt liền đỏ ửng, muốn thu chân lại, nhưng chân phải đã bị bàn tay của Tang Thiên giữ chặt.
"Buông...Ra "
Tang Thiên dừng sức kéo một cái, thuận thế đem ôm Tô Hàm vào trong ngực, khóe miệng mím cười trêu chọc nói:"Tô tiểu thư, lần sau muốn chơi với lửa nên tìm đối tượng, lửa có thể chơi, nhưng muốn chơi với lửa phải có bản lãnh mới được, cô chưa từng nghe chơi với lửa sẽ bị lửa thiêu sao? Hay là."
Dừng một chút, lại nói:" Hay là cô cho rằng con người của ta rất trung hậu? Dễ khi dễ?" Tang Thiên một tay ôm vòng eo thon nhỏ của Tô Hàm, một tay khác như ma trảo chụp về phía bộ ngực của Tô Hàm.
"Anh..." Tô Hàm sắc mặt trắng bệch, hai con mắt tràn đầy lửa giận đang điên cuồng thiêu đốt.
"Anh gì mà anh, còn dám đùa giỡn tôi. Thì sẽ không chỉ đơn giản là hôn môi vậy đâu."
Ngay lúc này hai con mắt của Tang Thiên híp lại, bên trong hai mắt lấp léo nóng chảy, khóe miệng lộ ra nụ cười ác ma.
"Anh dám!" Tô Hàm quả thật bị chọc giận bùng nổ, cố giãy dụa, nhưng sao nàng có thể là đối thủ của Tang Thiên.
"Tôi sao lại không dám." Tay phải của Tang Thiên di chuyển trên người nàng, Tô Hàm đột nhiên cảm giác được thân thể có chút khác thường, ngay sau đó liền nhìn thấy trong tay Tang Thiên không biết lúc nào đã có một kiện áo ngực màu đen.
Nhìn thấy áo ngực của mình hiện tại trong tay Tang Thiên, Tô Hàm phẫn nộ mà mất đi lý trí:" Tang Thiên, ngươi là tên khốn một tên đại lưu manh! Ngươi là một tên cầm thú!"
"Nếu là cầm thú, tôi liền cầm thú một chút."