Thanh âm như tật lôi xé gió, truyền vào trong tai từng người ở đây, thanh âm như lợi kiếm, đánh thẳng vào lòng người, khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều ngây ra.
Khiêu khích tổ ủy viên thì nhiều nhất học viện cũng chỉ bị mất đi tư cách tham gia cách đầu, còn khiêu khích Thánh Đường, vậy thì hậu quả căn bản là không ai có thể tưởng tượng được, từ mấy trăm năm nay, không phải là chưa từng có ai khiêu khích Thánh Đường, nhưng tất cả đều bị giết chết, không có ngoại lệ nào cả, dù đến cả chiến thần Lôi Minh khiến đất trời rung chuyển năm đó, cũng không ngoại lệ, vẫn chết ở trong tay Thánh Đường, mà hắn lúc đó chỉ mới là công nhiên coi rẻ Thánh Đường, vậy mà đã bị trừng phạt như vậy.
Hiện giờ, người thanh niên này còn dám ra tay đả thương chiến sĩ Thánh Đường nữa.
Điên rồi! Hòan toàn điên rồi!
Đây là suy nghĩ của tất cả đám người Tô Hàm.
Gia Bách Liệt liếc mắt nhìn tay mình bị biến thành ‘chân gà’, lựa giận trong lòng bừng lên, thân là Thánh Đường đội trưởng, hắn sao có thể chịu khuất nhục đến bực này, hắn ngẩng đầu, đang muốn phẫn nộ khiển trách, đột nhiên hắn nhìn thấy ánh mắt của Tang Thiên, cả người không tự chủ được run lên.
Trong nháy mắt này, hắn đột nhiên cảm giác được những bí mật trong lòng mình đều bị đôi mắt kia nhìn thấu, hắn không thể tin, nhưng loại cảm giác này làm hắn vô cùng sợ hãi, rồi bỗng nhiên, hắn cảm thấy máu trong người bắt đầu vận hành điên cuồng.
Làm sao có thể?
Gia Bách Liệt đã hoàn toàn sợ hãi, hắn hoảng sợ ngồi trong góc, nỗi sợ đã lấn át cả cơ thể.
Hắn có thể cảm nhận được máu trong cơ thể đang bốc lên, như muốn phá yết hầu mà ra, nhưng điều làm hắn kinh khủng chưa phải chuyện này, mà là viên mầm mống Lam Huyết ở trong cơ thể hắn, khối Lam Huyết này đang bắt đầu khởi động.
Hắn mặt dù là Thánh Đường tiểu đội trưởng, nhưng mà hắn còn có một thân phận khác quan trọng hơn, đó là thành viên của Lam Huyết đồng minh.
Lam Huyết đồng minh cũng không phải tất cả đều là người Lam Huyết, chúng còn có một loại người, đó là những người nằm vùng lại các cơ quan có quyền lực, mà Lam Huyết đại biểu cho tà ác, lại nằm vùng ở các cơ quan quyền lực, trong cơ cấu đó cao thủ nhiều như mây, bọn nằm vùng tất nhiên không thể cải tạo thành Lam Huyết, chẳng qua bên trong cơ thể bọn chúng vẫn có một viên mầm mống Lam Huyết.
Mầm mống Lam Huyết.
Mầm mống Lam Huyết không thể để người ta nhìn thấy, không thể! Tuyệt đối không thể!
Nếu như bị Thánh Đường biết, Gia Bách Liệt dám khẳng định, chính mình sẽ chết không có chỗ chôn.
Chẳng lẽ hắn…?
Chẳng lẽ hắn có thể nhìn xuyên qua cơ thể để thấy mầm mống Lam Huyết của ta?
Không có khả năng! Ta ẩn nấp nhiều năm tại Thánh Đường như vậy mà có nhiều cao thủ cũng không thể phát hiện mầm mống Lam Huyết của ta, người này sao có thể?
Gia Bách Liệt không tin, nhưng hắn không dám xác định 100%.
Mọi người khác ở đây thì đều không rõ tình huống, họ nhìn thấy đội trưởng Thánh Đường Gia Bách Liệt lạnh run trốn ở góc tường, tất cả đều nhíu mày.
Mà ngay lúc này, Charles có lẽ chính là người cao hứng nhất ở đây, chính xác, hắn rất hưng phấn, Tang Thiên này thật là không biết sống chết, dám đả thương chiến sĩ Thánh Đường, mà có dũng khí dám khiêu khích thành đường, vậy kết quả chỉ là chết, Charles thậm chí có thể tưởng tượng, đội trưởng Gia Bách Liệt sẽ thông tri ngay cho thành đường, mà Thánh Đường sẽ xuất động thật đông chiến sĩ Thánh Đường đến, tới lúc đó... “Ha ha!”
Gia Bách Liệt ở trong góc đã thôi không còn run rẩy, hắn đứng dậy, khóe miệng có chút co quắp, mà nhìn hắn đứng dậy, Charles lập tức chạy đến đón: “Đội trưởng Gia Bách Liệt, hy vọng ngươi có thể lập tức liên hệ với Thánh Đường, bắt thành phần ta ác Tang Thiên này lại.”
“Charles, ngươi trước tiên cứ thông báo cho người của bộ an toàn T2, còn về phần Thánh Đường ta đã có chủ kiến.’
Gia Bách Liệt cũng không biết mầm mống Lam Huyết trong cơ thể hắn vừa muốn khởi động có liên qua đến Tang Thiên hay không, hắn không thể xác định, nhưng mà hắn không dám dò xét, dưới tình huống như thế này, hắn chỉ có thể án binh bất động. Nếu bây giờ mà gọi người Thánh Đường đến, vạn nhất mầm mống Lam Huyết khởi động lại liên quan đến thanh niên này, vậy thì Gia Bách Liệt thật sự không dám tưởng tượng thêm nữa, vì thế, hắn không dám mạo hiểm.
Nhưng mà hắn cũng không thể nuốt được cục tức này, thân là đội trưởng Thánh Đường, trước mặt nhiều người như vậy mà bị đánh, Gia Bách Liệt có thể chịu sao, thôi thì trước tiên cứ để người của cục an toàn T2 đến đây đã.
Gia Bách Liệt trả lời, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Charles, lão vô cùng sửng sốt, trước mặt nhiều người như vậy bị mất mặt, thế nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lập tức liên lạc với phó bộ trưởng Vân Trung Khiếu, lần này dù như thế nào lão cũng phải ép chết Tang Thiên.
“Mộ Viễn Sơn, lần này thiên kiêu mộng tu luyện thể thuật bất chính, thành đường tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”
Người của bộ an toàn T2 sẽ tới ngay, vì thế Charles cũng yên tâm, lão bắt đầu càn rỡ hơn.
“Còn chưa đến lúc đâu, Thánh Đường còn chưa thẩm tra, charles, ngươi không phải là chủ nhiệm tổ ủy viên sao? Từ khi nào thành thẩm phán trưởng Thánh Đường vậy?”
Mộ Viễn Sơn khoanh tay đứng bên cạnh Tang Thiên, lão cười lạnh nhìn Charles.
“Ngươi cứ cuồng ngạo như trước kia đi, cứ xem ngươi có thể làm gì đi!”
Mộ Viễn Sơn ngửa mặt lên trời cười, nói: “Ta còn có thể đánh ngươi.” Vừa dứt lời, lão liền như một cơn gió đánh tới.
“Chát!” một tiếng, một cái tát đã nằm trên mặt charles.
Không ngờ một người đức cao vọng trọng, uy danh vang xa như Mộ Viễn Sơn vậy mà cũng đột nhiên đánh người.
Hôm nay rút cuộc là sao?
Điên hết rồi sao?
Đầu tiên là Tang Thiên ẩu đả với tổ ủy viên, sau đó bạt tai Charles, rồi sau lại càng khoa trương hơn, dĩ nhiên đánh cả chiến sĩ Thánh Đường, hiện giờ, ngay cả ‘đức cao vọng trọng’ như Mộ Viễn Sơn cũng ra tay đánh người, trời ơi! Bọn họ điên hết rồi sao?
“Ngươi, các ngươi…”
Charles quả thật tức đến hộc máu, sắc mặt vốn trắng bệch thay đổi liên tục, trông như một cái đầu heo, đường đường là hiệu trưởng của đệ nhất học viên liên bang thế mà lại bị đánh thành như vậy, Charles quả thật sắp điên rồi, nhưng mà còn làm được gì, đánh thì không đánh lại, mà lão lại không muốn chạy, lão còn muốn tận mắt thấy Tang Thiên bị người của bộ T2 đưa đi.
Mộ Viễn Sơn liếc mặt nhìn Tang Thiên một cáu, ánh mắt giống như đang nói: “Sư phụ, đồ nhi vừa mới đánh Lục Nhị Nhị quyết (622), vừa rồi là do khí thịnh, không nhịn được cho nên…”
Tang Thiên gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Bên ngoài lúc này truyền đến những thanh âm chói tai, mơ hồ nghe thấy có học viên hô người của bộ an toàn số 2 đã tới.
Mà Charles có vẻ cũng nghe được, lão mở đôi mắt già nua đầy dữ tợn ra, người của bộ T2 đã tới, còn phải sợ đám người Tang Thiên sao?
Lúc này còn không tìm lại mặt mũi, vậy còn chờ lúc nào?
Vừa mới bị mất mặt, nhất định phải tìm lại ngay bây giờ.
Thoáng chốc.
Charles trừng lớn hai mắt, chỉ vào Tang Thiên mà gào lên: “Ngươi! Tang Thiên, khiêu khích tổ ủy viên chúng ta, sau đó còn đánh người, hiện giờ còn dám công nhiên khiêu khích Thánh Đường, thậm chí là đánh cả Thánh Đường chiến sĩ Gia Bách Liệt.” Người của bộ án toàn T2 sắp vào tới, Charles tin là đối phương sẽ không dám rat ay, vì thế lão đi tới trước mặt Tang Thiên, cười dữ tợn, nói nhỏ: “Dám đối nghịch với charles ta, chết, đó chính kết quả của các ngươi!”
Tang Thiên lắc đầu, thậm chí còn khinh không thèm nhìn lão mà xoay người rời đi.
Lúc này ở cửa trung tâm huấn luyện đã có bảy tám nam nhân mặc chế phục võ trang hạng nặng đi vào, hét lớn.
“Ai là charles?”
Charles lập tức chạy tới đon đả: “Tôi chính là charles, viện trưởng của Thánh Roland.”
Sau đó, lão chỉ vào Tang Thiên nói: “Hắn đánh người của tổ ủy viên, còn đả thương cả đội trưởng Gia Bách Liệt của Thánh Đường, truyền thụ thể thuật tàn ác, bắt hắn đi!”
Ngay cả đám người của tổ ủy viên cũng đầy chờ mong nhìn đám người bộ an toàn bắt Tang Thiên, nhưng một màn phía sau lại làm tất cả chết đứng.
Chỉ thấy bảy tám nam nhân này bắt đầu bắt lấy charles.
Mà Charles cũng đang choáng.
“Các ngươi làm gì vậy? Tôi là Charles, viện trưởng Thánh Roland Charles.”
“Tìm đúng là Charles ngươi, đi theo ta!”
“Các ngươi đang làm gì vậy! Làm cái gì! Là ai cho các ngươi làm như vậy? Thả ta ra!” Charles liên tục giãy dụa, kêu gào loạn lên: “Thả ta ra! Nói cho các ngươi biết, ta cùng phó bộ trưởng các ngươi Vân Trung Khiếu là bạn bè, các ngươi không được làm càn!”
“Đi!”
Mấy nam nhân kia xách Charles đi như xách một con gà, trực tiếp đưa đi, không nói nhiều!
“Ta nói lại lần cuối, thả ta ra! Ai cho các ngươi quyền này? Là ai? Ta muốn xem ai ở bộ an toàn T2 dám bắt Charles ta?”
Thanh âm gào thét của Charles liên tục vàng lên, đúng lúc đó thì một thanh âm thản nhiên vang lên, thanh âm này khiến người ta không thể nghi ngờ.
“Là ta, Bạch Hoành Lâm.”
Theo tiếng nói truyền đến là một lão giả, lão giả này mặc chế phục của bộ an toàn T2, thần sắc uy nghiêm, khí thế cương mãnh.
Khi bạch sủng lân xuất hiện, Charles thậm chí còn không thể tin vào mắt mình được.
Liên bang hiện giờ, ai mà không biết bộ an toàn hay còn còn gọi là đám bộ đội Ôn Thần, ai mà không biết đầu lĩnh Ôn Thần Bạch Hoành Lâm.
Charles ngây người, tổ ủy viên cũng ngây người, cả đám tuyệt đối không tin mọi chuyện lại biến thành như thế này? Người của T2 sao lại bắt Charles? Không ai biết, mà chính Charles cũng không biết.
“Ngài, ngài…Bạch bộ trưởng, tại sao….?”
Charles thân là người của Lam Huyết đồng minh, hơn nữa dường như cũng có quan hệ với thiên phạt, lão biết rất rõ, thiên phạt chia rẽ, Vân Trung Khiếu và Bạch Hoành Lâm đã hoàn toàn là tử địch, nhưng mà lão thật sự không rõ, cái này hình như cũng lão không quan hệ mà?
Charles mặt dù là viện trưởng của Thánh Roland, nhưng làm sao dám ở trước mặt đầu lĩnh Ôn Thần gào thét chứ? Lão không dám! Cũng không có gan như thế.
“Bạch bộ trưởng, ngài sao lại…”
Bạch Hoành Lâm cũng không trả lời lão, mà trả lời lão là một người khác.
“Để ta nói cho ngươi biết tại sao.”
Thanh âm truyền đến, Charles quay đầu nhìn lại, chính là người làm hắn mất hết mặt mũi, Tang Thiên.
Nhìn Tang Thiên một chút, sau đó lại nhìn Bạch Hoành Lâm, trong nhất thời Charles cũng hiểu ra vấn đề, nhưng mà lão không tin được, hắn rõ ràng đã tiến hành điều tra chi tiết về Tang Thiên, Tang Thiên này tựa hồ chỉ có chỗ dựa là Mộ Viễn Sơn, thế nào mà giờ đến cả Bạch Hoành Lâm cũng….
“Bởi vì ngươi là Lam Huyết nhân.”
Thanh âm của Tang Thiên vang lên, làm cho tất cả mọi người đều cả kinh!
Lam Huyết, đại biểu cho tà ác, là đối tượng trọng điểm mà liên bang muốn giải quyết.
Charles dĩ nhiên lại là Lam Huyết nhân?
Không ai biết.
Gia Bách Liệt trốn trong góc tưởng đang kinh hoảng, hắn cùng Charles đều thuộc về Lam Huyết liên minh, hơn nữa hắn rất hiểu, Charles có thể ngồi ở vị trí viện trưởng roland cao quý như vậy chính là nhờ Lam Huyết đồng minh giúp đỡ, bởi vì Charles dường như quen rất nhiều người, thế nên Lam Huyết đồng minh cũng không cải tạo charles thành Lam Huyết nhân, cũng như hắn, chỉ để mầm mống Lam Huyết ở trong người mà thôi.
Chẳng lẽ thanh niên này thật sự có thể nhìn thấy Lam Huyết trong người?
Gia Bách Liệt hoảng sợ nhìn lại.
“Ta là Lam Huyết nhân? Người trẻ tuổi, nói chuyện phải có chừng cớ!”
Mình có phải là Lam Huyết nhân hay không, Charles là người rõ nhất, lão mặc dù là làm việc trong Lam Huyết liên minh gần 30 năm nay, nhưng mà chưa bao giờ cải tạo qua Lam Huyết, chỉ là trong người lão có mầm mống Lam Huyết mà thôi, trừ khi mầm mống Lam Huyết bị nghiền nát, nếu không máu sẽ không chuyển thành màu lam.
Tang Thiên đi qua, nhìn thẳng vào Charles.
“Ta nói là đúng!”
Tang Thiên còn chưa thèm giải thích tiếp mà trực tiếp đánh một chưởng vào phần bụng của Charles.
Charles oa một tiếng, miệng phun ra một búng máu, rõ ràng là màu lam.
Cái này, làm sao có thể chứ?
Charles không hiểu nổi, cũng hoàn toàn không muốn hiểu, lão hoảng sợ nhìn máu mình màu lam.