Đã xảy ra cái gì, Lam Tình không biết, nhưng nàng có thể cảm giác được biến hóa phát sinh trên người của mình, nàng biết chính mình đang không ngừng dẫn dắt một loại nguyên tố đặc thù trong không gian, cái loại nguyên tố này là cái gì, nàng không biết, nhưng loại nguyên tố này làm cho nàng cảm giác phi thường quen thuộc, tựa như bằng hữu lâu năm vậy, tương hỗ cho nhau.
"Quỷ lam nhiếp nguyên tố, là ngươi à..."
Lam Tình mạc danh kỳ diệu nỉ non, linh hải của nàng tràn ngập u lam, ánh sáng u lam hóa thành nhiều điểm tinh quang, phảng phất như mầm mống của nguyên tố quỷ lam nhiếp cấy hạ.
"Không thể..."
Lam Tình tựa hồ nhớ tới cái gì, lập tức ngăn cản sự dẫn dắt của mình, chính là càng ngăn cản, nàng càng thống khổ, nhưng nàng lại không thể không chống chọi, bởi vì nàng biết bọn tỷ muội của nàng còn ở bên cạnh, con dân Lam thành cũng đang tụ tập tại đây, các nàng không thể bị nguyên tố quỷ lam nhiếp thương tổn...
Trong cung điện, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào Lam Tình, không ai biết đã xảy ra cái gì, nhưng giờ phút này không gian đang vặn vẹo, nguyên tố đang bạo động bất ổn, đây là chuyện thực.
Đột nhiên, toàn bộ nội điện lâm vào vô tận bóng tối!
Sao lại thế này?
Đã xảy ra chuyện gì?
Hắc ám che mắt mọi người, những thứ không biết thường thường sẽ gây cảm giác lo sợ cho người ta, đặc biệt là loại vô biên vô tận hắc ám tĩnh lặng này, nó thình lình xuất hiện khiến tâm hải mọi người kinh hãi không thôi, chúng nhân liên vội vã tế ra năng lượng, tiến vào trạng thái đề phòng , ngay tại lúc bọn họ nghi hoặc, chỉ nghe một trận âm thanh bùm bùm vang lên, nhưng vẫn không ai biết đã xảy ra cái gì.
Đang cùng năm đạo lam ảnh của mình tranh đấu, lam Tình bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cùng lúc đó, trong linh hải của nàng cũng xuất hiện dị động, linh hải giống như bị vô tận hắc ám không ngừng cắn nuốt vậy.
"Là ta."
Một đạo âm thanh quen thuộc truyền đến, Lam Tình ngẩn ra, là hắn.
"Ta tạm thời ngăn chặn lam ảnh thủ hộ của ngươi, bất quá kiên trì không được bao lâu, ngươi hãy mau nghĩ cách ngăn chặn."
Nghe thấy thanh âm Tang Thiên, Lam Tình lập tức hành động, bất quá nhớ lại, nàng trao đổi tâm niệm.
"Quỷ lam nhiếp nguyên tố độc tính rất mạnh, sẽ làm ngươi bị thương..."
"Không sao, lam nhiếp nguyên tố trong linh hải của ngươi còn chưa nẩy mầm, độc tố trình độ này còn chưa làm gì được ta."
Ngay lập tức, Lam Tình cũng không chần chờ thêm nữa, toàn lực đề kháng, chính là càng chống cự, nàng càng thống khổ.
Tang Thiên đang cấm trụ năm đạo lam ảnh thủ hộ của Lam Tình, năm đạo lam ảnh thủ hộ này uy lực vượt xa sức phán đoán của hắn, thật sự quá mức cường hãn, trọng yếu hơn là năm đạo bóng ảnh này sau khi biến màu thâm lam nó còn mang độc, nếu lợi dụng Tử Diệt Tịch chi Long áp chế, Tang Thiên không thể xác định có thể hay không xúc phạm tới Lam Tình.
Vừa áp chế, Tang Thiên cũng cảm giác được lượng lớn độc tố quỷ dị xâm nhập vào trong cơ thể của mình, cái này không khỏi làm cho hắn cả kinh, thầm nghĩ, Lam Sắc nữ vương không hổ là bệnh độc nữ vương, độc tố này cũng quá con mẹ nó khủng bố đi a, mà hiện tại nó còn chưa chính thức nảy sinh, nếu như Lam Tình hoàn toàn Giác Tỉnh, dẫn động toàn bộ quỷ lam nhiếp nguyên tố trong không gian, con mẹ nó sẽ khủng bố cõ nào a!
Hơn nữa thấy Lam Tình đề kháng trong thống khổ, Tang Thiên hoài nghi nếu như càng chống cự bản thân nàng dẫn động lam nhiếp nguyên tố, Lam Tình căn bản sẽ không thể chịu nổi.
"Đợi chút!"
"Sao, làm sao vậy?"
"Lam ảnh thủ hộ của ngươi vì sao đột nhiên thành như vậy?"
"Ta, ta cũng không biết, lam ảnh thủ hộ giống như muốn dung hợp với ta, ta không biết đã xảy ra cái gì, nhưng ta lại cảm giác thấy nó rất quen thuộc..."
Tang Thiên biết rằng Lam Tình chính là truyền thừa của Lam Sắc nữ vương, hơn nữa vừa rồi qua quá trình hắn trao đổi với Lam Sắc nữ vương, biết được phượng văn nghiệt đồ của mình đã kích thích Lam Tình, tạo nên một quá trình thôi hóa, làm cho Lam Sắc nữ vương giác tỉnh trước dự định, chẳng lẽ là... Lam Tình đang truyền thừa?
Cẩn thận ngẫm nghĩ, hẳn là như vậy rồi.
"Lam Tình, ngươi tin ta không?"
"Tin."
Lam Tình cơ hồ không hề do dự đáp lại.
"Tốt, không nên chống cự, thuận theo tự nhiên."
"Nhưng mà... Nhưng mà một khi dẫn dắt quỷ lam nhiếp nguyên tố trong không gian, chỉ sợ..."
"Tin tưởng ta đi."
Sự việc phát sinh cho tới bây giờ, Tang Thiên cũng không có biện pháp khác, hắn còn nhớ rõ Lam Sắc nữ vương yêu cầu hắn giúp nàng một việc, giúp Lam Tình giác tỉnh, khi đó giúp nàng dung nhập vào lam tương gần vỡ tan.
Soạt soạt!
Nội điện, mọi người không biết đã xảy ra cái gì, lúc sau, không gian không còn vặn vẹo, nguyên tố không còn bạo động, vô biên vô hạn vô tận hắc ám cũng dần dần tiêu tán, lúc này mọi người mới nhìn rõ, nhưng mà, giờ khắc này, trong cung điện thân ảnh Lam Tình cũng đã biến mất, không chỉ Lam Tình, bao gồm Nhan Phi, Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Đệ Nhị Linh đều mạc danh kỳ diệu biến mất.
Đã xảy ra cái gì?
Tại đây mọi người không có một người biết, cho dù là điện phủ lão giả người đã tu luyện mấy trăm năm tu vi đã đạt đến cao vị thiên nhân cũng không biết.
"Điện phủ lão giả? Vừa rồi..."
Điện phủ lão giả lắc đầu, hắn nhắm mắt lại, lập tức phóng xuất linh thức của mình tiến hành tra xét, một lát sau, hắn mở mắt ra, quát.
"Lam tương điện phủ có dị trạng! Mọi người theo ta đến đó!"
...
Lam Sắc thành bảo, lam tương điện phủ.
Ba ba ba vài tiếng vang lên, Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Đệ Nhị Linh một người nối tiếp một người xuất hiện, các nàng trúng độc quá nặng, ý thức đã lâm vào hôn mê, tiếp theo, ba một tiếng, Tang Thiên cũng hiện ra tại lam tương điện phủ, tay trái hắn ôm Nhan Phi, giờ phút này quanh thân Nhan Phi phảng phất như đang được phủ lên một tầng ánh sáng yêu dị đỏ sẫm, trông giống như ánh sáng phát ra từ ngọn hỏa diễm đang điên cuồng đốt cháy, hỏa thế hung mãnh dị thường.
Đồng thời, bên tay phải Tang Thiên ôm Lam Tình, năm đạo lam ảnh thủ hộ quanh thân Lam Tình điên cuồng xoay tròn, một vài đạo u lam sắc bén tùy ý rít gào.
Tang Thiên vừa xuất hiện, còn chưa kịp mở miệng, liền cảm giác thấy hai cổ năng lượng tiến đến uy hiếp chính mình, trong đó một cỗ đến từ Nhan Phi, một cỗ khác xuất phát từ Lam Tình.
Nhìn sang Nhan Phi, lúc này, nàng hoàn toàn bị hỏa diễm đỏ sẫm bao phủ, ẩn tàng bên trong hỏa diễm sắc đỏ sẫm đó phảng phất như có một con phượng hoàng đang phun lửa, phượng hoàng yêu dị tà mị. Phía bên phải, năm đạo lam ảnh của Lam Tình đã hoàn toàn diễn hóa thành u lam, ánh sáng u lam không ngừng quấy dẫn nguyên tố quỷ lam nhiếp trong không gian.
"Các ngươi, con mẹ nó đều là quái vật? Ai với ai đều biến thái không kém!"
Tang Thiên cũng không thể chịu đựng được hai cổ năng lượng giáp công, hoa!
Quanh thân ô quang giao long điên cuồng thoát ra, bất chợt, hỏa diễm màu đỏ sẫm của Nhan Phi, ô quang giao long của Tang Thiên , năm đạo lam ảnh của Lam Tình đồng thời dây dưa cùng một chỗ, phát ra tiếng vang bùm bùm .
Lam tình là truyền thừa của Lam Sắc nữ vương, biến thái thế nào, Tang Thiên có thể lý giải, nhưng Nhan Phi đã xảy ra chuyện gì? Hỏa diễm màu đỏ sẫm sắc này, bên trong hỏa diễm có chứa khí thế cao tường của phượng hoàng, hắn biết Nhan Phi sau khi cùng hắn phát sinh quan hệ, nàng cũng đã bị gieo hạ mầm mống phượng hoàng , chỉ là khí tức phượng hoàng trên người Nhan phi lúc này lại cực kì đặc thù, đặc thù như thế nào Tang Thiên không thể dùng lời diễn tả, nhưng hắn có thể cảm giác được khí tức phượng hoàng này có chứa trong mình một loại năng lượng đáng sợ, hỏa diễm phượng hoàng bay lượn, thủ hộ Nhan Phi, cắn nuốt đánh úp lại u lam ánh sáng.
Nhìn hình trạng phượng hoàng hỏa diễm này, không biết vì sao, tựa như gợi lại cho hắn những hồi ức lâu nay hắn vẫn phong bế, đột nhiên, hắn ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch, nhịn không được thì thào nói:
"Tích Vô Nhan!"
Đang bay lượn phun nạp cắn nuốt, hỏa diễm phượng hoàng đột nhiên yên lặng, ngược lại nhìn về phía Tang Thiên, cùng lúc đó, Nhan Phi cũng từ hôn mễ hồi tỉnh, con ngươi màu đỏ sẫm sắc lóe sáng bóng ảnh phượng hoàng, nàng nhìn Tang Thiên, bên trong con ngươi lộ vẻ u oán sâu đậm.
Bỗng nhiên, phượng hoàng biến mất, hỏa diễm bảo hộ quanh thân Nhan Phi vụt tắt, song mâu màu sẫm đỏ cũng dần tiêu thất, lưu lại chỉ có vô tận u oán.
"Không thể nào?"
Tang Thiên hung hăng lắc đầu, mất đi sự thủ hộ của hỏa diễm phượng hoàng, độc nguyên tố của Lam Tình bắt đầu hướng về phía Nhan Phi xâm phạm, Tang Thiên vội tách nàng ra.
"Độc nguyên tố đúng là khủng khiếp, tình nhi! Nàng làm sao vậy?"
Nhan Phi tỉnh lại, vừa rồi nàng tuy nhắm chặt hai mắt, nhưng cũng rất rõ ràng, nàng có thể cảm giác được lam ảnh của Lam Tình đang dẫn động một loại độc nguyên tố trong không gian, loại độc nguyên tố này nàng chưa bao giờ bắt gặp, nó không chỉ có uy hiếp đến phân thân của nàng , mà còn uy hiếp cả linh hồn của nàng.
"Nhan Phi, vừa rồi ngươi đã xảy ra chuyện gì ?"
Nhan Phi lông mày hơi hơi nhíu lại, hai tròng mắt nhìn Tang Thiên, mâu tử u oán càng sâu, loại u oán này là yêu đến mức tận cùng, hận đến mức tận cùng, hồi lâu, nàng gượng người đứng lên, khẽ lắc đầu, cũng không nói nhiều, vẫy tay hôn lấy Tiết Thiên Diệp, Đệ Nhị Linh tam nữ, sau đó liền lắc mình rời đi.
Nhìn bóng dáng Nhan Phi rời đi, Tang Thiên không khỏi lâm vào trầm tư, vừa rồi hỏa diễm phượng hoàng thủ hộ Nhan Phi giống như... Giống như nàng... Lúc này, Tang Thiên liền liên tưởng tới lời nói của nàng với mình lúc trước, số mệnh!
Chẳng lẽ Nhan Phi...
Không có khả năng!
Mẹ nó! Điều đó không có khả năng!
Cùng lúc đó, bên ngoài lam tương điện phủ xuất hiện một đám người, bọn họ chính là nhóm người điện phủ lão giả, Vũ Văn Thiên Đồng, đại trưởng lão, Lam Tân Nguyệt, chỉ là giờ phút này bọn họ cũng chưa dám hành động gì, trong ánh mắt bọn họ, thanh niên vận quần áo màu đen này, khuôn mặt lạnh nhạt đó tựa như không để ý đến sự xuất hiện của bọn họ. Hắn dường như đang suy tư, tay phải ôm chặt Lam Tình vào trong ngực.
Nhìn thấy hắc y thanh niên này, thần sắc đám người đại trưởng lão, Lam Tân Nguyệt khẽ đổi, sự tình phát triển đến tình trạng hiện tại, bọn họ sớm đã quên sự tồn tại của thanh niên này, giờ đây đột nhiên gặp lại, trong lòng nhịn không được run lên.
Điện phủ lão giả không biết thân phận thanh niên này, hắn chăm chú nhìn kỹ, bên cạnh Vũ Văn Thiên Đồng cũng không khác, hắn cau mày kinh nghi, khi hắn nhìn thấy thanh niên vận y phục hắc y, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó, không biết tại sao, nội tâm tự nhiên trở nên kích động .
"Tang Thiên!"
Khi Lam Vô Phong nhìn thấy Tang Thiên trong điện phủ, một cỗ lửa giận đột nhiên thoát ra, y không thể quên sự sỉ nhục không lâu trước đó, y đã bị Tang Thiên một chưởng đánh cho sưng mặt, càng không thể quên thanh niên này đã làm như thế nào khiến cho y mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.
"Cái gì? Tang Thiên?"
"Hắn chính là Tang Thiên?"
Nghe nói hai chữ Tang Thiên , Vũ Văn Thiên Đồng, điện phủ lão giả đều kinh hãi thảng thốt.
Vận phục hắc y, lạnh lùng hờ hững, Vũ Văn Thiên Đồng chưa bao giờ gặp qua Tang Thiên, cũng chưa bao giờ thấy hình vẻ Tang Thiên, nhưng mà, tu vi đạt tới cảnh giới thiên nhân, bọn họ nhận định một người phi thường dễ dàng, chỉ cần nhớ kỹ khí tức của đối phương liền có thể xác định được ngươi, bởi vì khí tức là độc nhất vô nhị, thế giới này mỗi một sinh linh đều có riêng khí tức độc đáo của mình.
Trong thiên địa này, trong hàng tỉ sinh linh, khí tức mỗi người mỗi khác, bản chất của khí tức là linh hải, mà bản chất linh hải là căn nguyên một người, linh hải có dạng thái gì, khí tức(hơi thở) liền có cái dạng thái đó.
Khí tức, có lẽ cũng có thể nói là cảm giác, cảm giác mỗi người tại trong thiên địa là độc nhất vô nhị.
Tang Thiên đã trở thành tội phạm truy nã trọng yếu của Thần Thánh Nghị Hội, về phần danh khí của hắn đã sớm truyền khai khắp liên bang, Vũ Văn Thiên Đồng lập tức cảm giác ra được, cảm giác như rơi vào vô biên vô hạn bóng tối vậy, không có thiên địa, không có nhật nguyệt, có chăng chỉ là hắc ám, chỉ là tĩnh lặng.
Vô biên vô hạn hắc ám, vô tận tĩnh lặng, đây là khí tức của Tang Thiên, đây là cảm giác mà Tang Thiên cấp cho mọi người.
"Ngươi chính thực là Tang Thiên!"
Một câu xác nhận, Vũ Văn Thiên Đồng lập tức phát ra khí thế của mình, đứng tại nơi đó, tinh quang ánh sao, đúng là Tinh Diệu thế cảnh của Vũ Văn gia tộc, hắn tồi động năng lượng trong cơ thể , tâm niệm tập trung. Hắn không biết Tang Thiên rốt cuộc tu vi cao thâm bao nhiêu, nhưng hắn lại biết được mọi hoạt động trước nay của Tang Thiên, có khả năng giết Vũ Văn Kỳ Lạc, Đại Hiển thánh tăng, vô luận như thế nào Vũ Văn Thiên Đồng cũng không dám khinh địch, thậm chí nội tâm không tự chủ được khủng hoảng.