Lam Tình ngồi trên ghế sofa, tay chống đầu, nhìn Tô Hàm lặng lẽ nằm trên giường, liếc Nhiễm Linh đứng bên giường một cái, nói, “Nhị tỷ, tứ muội nơi này để em chăm sóc là được rồi, chị đi làm việc đi”. Lam Tình mặc dù không quá quan tâm tới chuyện của Cửu Thiên Các, Thánh Đường và đỉnh Vinh Quang, nhưng không có nghĩa là cô không biết, ngược lại, điều cô biết không hề ít, hình như mỗi ngày nhân viên tình báo thủ hạ của cô sẽ gửi tin tình báo tới tay cô.
Biết hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, nhị tỷ là cục trưởng cục điều tra của sáu bộ thần bí chắc chắn rất bận rộn.
Hơn nữa trong nửa giờ ngắn ngủn, máy thông tin trên cổ tay Nhiễm Linh liên tục vang lên không ngừng.
Nhiễm Linh ôm hai cánh tay, đứng bên cửa sổ, hai mắt màu đỏ nhìn xa xôi sao trời trong đêm tối, tinh tinh tinh, máy thông tin lại vang lên, là Thiết Nam gọi tới.
“Cục trưởng, hầu tử Bang Bạch Bì cố ý gây phiền phức cho chúng ta, bọn họ lấy lý do Tịnh hóa chi quang vẫn chưa cháy hết, chỉ cho chúng ta điều tra cơ bản ở bên ngoài, không cho phép chúng ta thâm nhập vào trong.”
Nghe vậy, trên mặt Nhiễm Linh vẫn không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ là thản nhiên trả lời, “Xuất trình văn kiện của Cửu Thiên Các, nếu bọn họ vẫn tiếp tục ngăn cản, giải quyết ngay tại chỗ”.
“Giết chết? Cục, cục trưởng lỡ cấp trên truy cứu…” Thiết Nam còn chưa nói xong, Nhiễm Linh lại nói: “Không có lỡ, ta là cục trưởng, chấp hành mệnh lệnh đi”.
“Vâng” Thiết Nam lớn tiếng hô. Nghe thấy nhị tỷ hạ lệnh giết chết, Lam Tình vốn muốn khuyên vài lời, nhưng cuối cùng lại không nói gì, nếu nhị tỷ có thể nghe lời khuyên, thì chị ấy không phải là nhị tỷ rồi. Đột nhiên không gian xung quanh truyền tới tiếng ba ba, ngay sau đó hai người liền nhận thấy dao động hơi thở quen thuộc.
“Đại tỷ”
Tiếng Lam Tình vui mừng vừa hạ xuống, Nhan Phi đã xuất hiện trong phòng ngủ, cô vẫn mặc áo dài màu trắng, giống như tiên nữ đến từ trên trời.
“Cửu Thiên Các có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao đều không liên lạc được với chị” Thấy đại tỷ, mặc dù Nhiễm Linh không có quá nhiều biểu hiện, lo lắng trong lòng như viên đá cuối cùng rơi xuống.
“Cấp trên đến rồi, Cửu Thiên Các hoàn toàn phong tỏa” Nhan Phi không nói quá nhiều, đi thẳng tới mép giường kiểm tra tình trạng cơ thể Tô Hàm.
Nhiễm Linh biết cấp trên đại tỷ nói là chỉ hội nghị Thần Thánh, trong lòng mặc dù rất kinh ngạc người của hội nghị Thần Thánh sao lại đích thân tới Cửu Thiên Các, nhưng với Nhiễm Linh mà nói, hiện giờ cô thật sự không có tâm trạng để tò mò điều này.
Nhan Phi chỉ kiểm tra sơ bộ cơ thể Tô Hàm, mày nhíu lại, sau đó vung tay trong hư không vẽ ra hơn mười ký hiệu màu trắng, vung tay một cái, hơn mười ký hiệu màu trắng này bắt đầu xoay tròn xung quanh cơ thể Tô Hàm, sau đó lần lượt rơi xuống từng phần một trên cơ thể Tô Hàm, khoảng hơn hai mươi phút trôi qua, động tác trong tay Nhan Phi mới dừng lại, khẽ nhắm mắt, sau đó mở ra,trên gương mặt là sự nặng nề, khẽ nói: “Lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp”.
“Tang Thiên cũng nói tứ muội trúng lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp”.
“Tang Thiên?” Nhan Phi khẽ nói, hỏi: “Hắn đã tới sao?”
Lam Tình kể lại toàn bộ sự việc xảy ra vừa nãy cho đại tỷ, sau đó hỏi: “Đại tỷ, chị biết làm thế nào phá giải lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp sao?”
Nhan Phi lại lắc đầu, “ Lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp này chị cũng chỉ xem ở sách cổ của Cửu Thiên Các, là một loại lời nguyền vô cùng thần bí mà cực ký hiếm gặp. Mặc dù chị biết một số lời nguyền, nhưng Ách Nhĩ Ma Lạp thật sự sách của Cửu Thiên Các cũng chỉ nhắc tới lời nguyền này, chứ không nói tiếp” Nói xong quay sang hỏi: “Tang Thiên nói thế nào?”
“Hắn nói có hai cách có thể phá giải lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp, một là tìm được nguyên liệu một lần nữa thi triển Ách Nhĩ Ma Lạp trên người tứ muội, cách thứ hai là tìm được tổ tiên nắm đó trúng lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp của Tô Hàm” Lam TÌnh lại nói một mạch số nguyên liệu Tang Thiên nói, nói: “Tang Thiên nói cách thứ nhất không được, chỉ có tìm được tổ tiên của tứ muội, mới có thể giúp được tứ muội, nhưng gia thế tứ muội….”
“Đại tỷ, em nhớ chị từng nhắc tới cha mẹ đẻ của tứ muội” Nhiễm Linh vẫn nhớ trước đó rất lâu, lúc tứ muội vẫn còn nhỏ, trải qua một lần bệnh nặng, đại tỷ từng nhắc tới cha mẹ đẻ của tứ muội, nhưng lúc đó Nhiễm Linh không quá quan tâm những điều này.
Nhan Phi ngồi ở mép giường, khẽ vuốt trán Tô Hàm, vuốt tóc xõa trên trán ra sau tai, khẽ nói: “Thật ra tứ muội không phải họ Tô”
“Không phải họ Tô? Vậy tứ muội họ gì?”
“Họ Sở”
“Sở?”
“Chính là Bá Vương Sở gia hiện giờ”.
Cho dù là Lam Tình hay Nhiễm Linh nghe thấy tin này đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ biết có lẽ tứ muội không mang họ Tô, dù sao đó cũng là cha mẹ nuôi của cô, nhưng tuyệt đối không ngờ tới tứ muội lại là người của nhà Bá Vương Sở.
“Sở gia hơn hai mươi năm về trước xảy ra một biến cố, cũng chính trong biến cố đó, cha mẹ tứ muội mất.”
“Sở gia hiện giờ vẫn còn, tứ muội sao lại theo cha mẹ nuôi?”
“Nguyên do trong đó rất phức tạp, dính dáng rất nhiều, lúc đó chị cũng có điều không thể giải thích, bây giờ nghĩ tới chắc là có liên quan tới lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp, rốt cuộc Ách Nhĩ Ma Lạp ẩn dấu bí văn thế nào, có lẽ chỉ có người của Sở gia mới biết.”
Đột nhiên, Nhan Phi nhìn thấy bức phượng đồ yêu dị màu đỏ thẫm đường nét vòng quanh trên ngực Tô Hàm, đôi mắt bình tĩnh đột nhiên gợn sóng, thần sắc có chút khác thường.
Vô cùng tò mò, thuận thế nhìn ngực và mông Tô Hàm, vừa nãy luôn lo lắng tình trạng cơ thể tứ muội, mặc dù nhìn thấy bức đồ đằng phượng yêu đó, nhưng không để ý tới, lần này nhìn kỹ, mới phát hiện bức đồ đằng phượng yêu đó thật cổ quái.
“Tứ muội, trên người em ấy lúc nào có bức đồ đằng này?”
Nhiễm Linh và Lam Tình nhìn nhau, đều lắc đầu, nếu không phải tứ muội đột nhiên biến thành như vạy, bọn cô hoàn toàn không biết trên người tứ muội lại có đồ đằng kỳ dị như vậy.
Nhan Phi nhìn kỹ bức đồ đằng, trong hai mắt tràn đầy sự phức tạp khác thường, trong lòng càng không ngừng lẩm bẩm: “Quả nhiên là hắn, là hắn”. Đột nhiên , Nhan Phi rơi vào suy nghĩ và trầm tư phức tạp, nhớ lại những lời Diệu Thiên nói với mình năm đó, Nhạn Phi phức tạp lắc đầu.
“ Đại tỷ, bức đồ đằng phượng hoàng trên người tứ muội sao vậy?”
Lần đầu tiên Lam Tình thấy biểu hiện củ đại tỷ lại phức tạp như vậy, trong lòng vô cùng tò mò.”
“Không có gì, không lâu sau các em sẽ có thôi” Nhan Phi thở dài một hơi.
“Chúng em cũng sẽ có? Tại sao?”
“Là mệnh, các em tin không?” Nhan Phi quay người, nhìn Nhiễm Linh và Lam Tình.
Lam Tình gật đầu, tỏ vẻ tin. Bởi vì thành trì Lam sắc có rất nhiều bí kỹ đều liên quan tới vận mệnh, còn Nhiễm Linh lại lắc lắc đầu, cô chưa bao giờ tin vào số mệnh.
“Nếu nói đây là lời của Diệu Thiện thì sao?”
Diệu Thiện?
Cái tên này trong lòng dân chúng đại diện cho thần thánh, bởi vì Diệu Thiện không gì không biết, nghe nói, cô là một thần linh hùng mạnh do một giọt lệ hồng trần lưu lại biến hóa huyền ảo mà thành, phổ độ chúng sinh, cách mỗi ba mươi ba năm xuất hiện trong nhân gian, lưu lại ba ngày, giải đáp câu hỏi cho ba mươi ba người, mỗi người chỉ có thể hỏi ba câu, đó chính là Diệu Thiện.
“Đại tỷ đã từng gặp Diệu Thiện? Nhưng điều này có liên quan gì tới tứ muội?”
“Có một số việc sau này các em sẽ biết” Nhan Phi đứng dậy, nói: “Tứ muội giao cho các em chăm sóc, chỉ phải quay về Cửu Thiên Các, lần này người của hội nghị Thần Thánh tới không phải là chuyện đùa, trong thời gian ngắn chị có thể không thể rời khỏi Cửu Thiên Các được, về phần tứ muội, tin là Tang Thiên sẽ không ngồi nhìn không quan tâm đâu, vậy để hắn làm đi”.
Uh?
Lời Nhan Phi nói hôm này quả thật quá mờ ảo, thế nên Nhiễm Linh và Lam Tình nghe thấy đều vô cùng mờ mịt, hơn nữa đây cũng không giống lời đại tỷ nói, để Tang Thiên làm? Sao nghe như chuyện này nên để Tang Thiên làm vậy. Ngay lúc đang nghi hoặc, không hề có dấu hiệu, một người đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ.
Áo dài màu đen, không phải Tang Thiên thì là ai.
Thấy Nhan Phi, Tang Thiên hơi ngây người, bởi vì hắn thấy ánh mắt Nhan Phi nhìn mình hình như có chút không ổn, né tránh ánh mắt cô, Tang Thiên ngồi trên ghế sofa, đang định nói, Nhan Phi lại đoạt trước một bước nói: “Tang Thiên, tứ muội giao lại cho ngươi, ta phải lập tức trở về Cửu Thiên Các”.
“Giao cho ta? Ý gì vậy?”
“Tứ muội hôn mê bất tỉnh, người có thể cứu tứ muội chỉ có ngươi, huốn hồ…”
“Huống hồ gì?” Cảm thấy ánh mắt Nhan Phi có chút cổ quái, không hiểu sao, Tang Thiên lại chột dạ, ánh mắt đó, khẩu khí đó, như Nhan Phi bắt được nhược điểm gì của mình ấy.
“Việc ngươi tự làm ngươi tự hiểu”.
Nói xong, Nhan Phi liền biến mất, chỉ để lại Tang Thiên gương mặt có chút nóng bừng, và hai chị em có chút mờ mịt.
Nhiễm Linh và Lam Tình không biết đại tỷ có ý gì, nhưng cũng có thể đoán ra hoàn toàn có liên quan tới Tang Thiên. Da mặt Tang Thiên mặc dù đủ dày, nhưng những chuyện thế này bị người ta ám chỉ ra, quả thật là.. ngẩng đầu, thấy Nhiễm Linh và Lam Tình đang chăm chú nhìn mình, điều này càng khiến Tang Thiên trở nên không tự nhiên.
“Chuyện của Tô Hàm có chút ngoài dự liệu, vừa rồi ta truy xét người đó, các cô đoán xem?” Để che dấu xấu hổ của mình, Tang Thiên vội vàng nói chuyện điều tra, “Cha mẹ đẻ của Tô Hàm chắc là người của Sở gia” Thấy hai cô không hề có bất kỳ vẻ ngạc nhiên nào, Tang Thiên vô cùng nghi hoặc, “Sao vậy? các cô đều biết rồi?”
“Chúng ta cũng vừa nghe đại tỷ nói”.
“Người vừa nãy là người của Sở gia?” Nhiễm Linh hỏi.
“Uh, là một ông lão của Sở gia”.
“Nói như vậy người của Sở gia sớm đã biết thân phận của Tô Hàm?”
“Hiện giờ vẫn không thể khẳng định, hơn nữa chuyện này rất phức tạp, các cô giúp Tô Hàm sửa sang lại một chút đi, mặc quần áo vào, lúc nữa người của Sở gia có thể sẽ đến.”
“Bọn họ đến làm gì?”
“Phải mang Tô Hàm đi”
“Tại sao?”
Tang Thiên lắc đầu, sắp xếp lại suy nghĩ, nói: “Nói đơn giản một chút, Sở gia có ba người kế thừa Ách Nhĩ Ma Lạp, một người là thật, hai người là giả, nếu muốn có được bí mật của Ách Nhĩ Ma Lạp, phải giết chết hai người đó, để lại một người rất không tốt, Tô Hàm chính là một trong số bọn họ định giết.”
Thấy Lam Tình định dẫn Tô Hàm đi, Tang Thiên ngăn cản nói, “Ý của ta là để bọn họ mang Tô Hàm đi”.
“Sso có thể như vậy?”
“Muốn cứu Tô Hàm, cần phải tìm được tổ tiên của Tô Hàm”.
“Nếu bọn họ thẳng tay giết chết tứ muội thì sao?”
“Yên tâm, có ta ở đây, cho dù Thiên Hoàng tới cũng không giết được Tô Hàm”.