Từ Hào Giác Chi Tháp rời đi, Lam Tình cùng Tiết Thiên Diệp đều có tâm sự, chỉ là vô luận Lam Tình hay là Tiết Thiên Diệp đều là người thông minh linh tệu, ngay cả có tâm sự cũng đều che dấu sâu bên trong nội tâm mình rất hoàn mỹ, thẳng cho đến sau khi rời đi bọn họ vẫn không thể nắm chắc là lão nguyên soái Mao Sơn Nhạc có biết chuyện của bọn họ cùng với Tang Thiên hay không, nhưng loại chuyện này lại không thể mở miệng hỏi, càng không thể nói với ai,
"Lam tỷ tỷ, em cùng chị cùng nhau trở về câu lạc bộ nha? Có được hay không?" Nếu không nghĩ ra, Tiết Thiên Diệp cũng không muốn tiếp tục nghĩ, biết cũng được, không biết cũng được, dù sao mình đã cùng Tang Thiên như vậy rồi, quan tâm bọn họ làm cái gì! Hanh hanh! Không phải thần kinh của nàng lớn, mà là nàng không muốn tăng thêm phiền não cho bản thân.
"Đươc! Ta đang lo trên đường không có bạn đây." Lam Tình cùng Tiết Thiên Diệp khác nhau, tâm tư của nàng dường như nhẵn nhụi, ngoại trừ không thể xác định được lão nguyên soái có biết hay không, nàng còn đang suy nghĩ đến sự kiện của lục bộ, Tang Thiên đã đi đâu? Có nguy hiểm hay không? "Vậy tỷ tỷ, Lam Điệp lần này do em điều khiển có được không? Em đã sớm muốn được điều khiển đĩa bay rồi." "Được! Được! Vậy em điều khiển đi." "Em biết Lam tỷ tỷ là tốt nhất mà."
Tiết Thiên Diệp lập tức hôn lên khuôn mặt của Lam Tình một cái, cười hì hì nói:" Em rất là hôm mộ Lam tỷ tỷ, một người có sản nghiệp châu báu lớn như vậy, mỗi ngày bay tới bay lui, thật là tự do! Không giống như em, cả ngày bị ép phải tu luyện! Em sắp phiền muốn chết rồi!" "Tiết lão gia tử giám sát em sao?" "Nào có! Gia gia em mấy năm nay bế quan vẫn chưa ra, có quỷ mới biết ông ấy đang bế quan cái gì! Di được rồi, gần đây chị có gặp Đạo Nhân gia gia không, em muốn tới thăm lão nhân gia!"
Nhớ tới sư phụ mình, Lam Tình lắc đầu, từ vài năm trước sau khi chia tay với sư phụ mình, nàng liền không còn nhìn thấy sự phụ nữa, vì không có một chút tin tức nào, cho nên mới đi hỏi Mao lão gia Tử, nhưng lão nhân gia hắn cũng không hề đề cập tới.
"Chúng ta đi mau, lần này Yêu Nguyệt tinh thần phù văn đồ xuất hiện, triệu tập tất cả các thanh viên câu lạc bộ Yêu Nguyệt ở khắp nơi, hi hi! Lão bằng hữu của chúng ta không biết như thế nào, Thánh Đường Đệ Nhị Linh sẽ đến chư? Helen cũng sẽ đến chư? Ah! Không biết cầm cố chi địa có thể đến hay không, ân! Còn cái tên đáng ghét kia nữa, lão yêu bà Nam Hải khẳng định là sẽ đến rồi, phu nhân Byron cung Beyer Dylan cũng sẽ đến. Ai! Thật là nhiều lão yêu!"
Hào Giác Chi Tháp!
Lão nguyên soái Mao Sơn Nhạc ngồi trên ghế, nhấp một ngụm trà thơm, lắc đầu, thở dài, nói:" Hiện tại mấy tiểu nha đầu càng ngày càng khó đối phó, đều là quỷ không."
"Lão Nguyên soái, ngài trước tiên đem chuyện thân phận của Tang Thiên đặt sang một bên đi, hiện tại câu lạc bộ Yêu Nguyệt đang triệu tập tất cả các thành viên, Christine lần này muốn mở ra nhân linh địa khí, chúng ta có cần hành động hay không.
"Cũng nên bắt đầu hành động thôi, chúng ta đã mất đi nhân linh địa khí của Cửu Thiên Các, Thánh Đường mở ra nhân linh địa khí, chúng ta cũng không có cách nào ra tay, nếu như không ngăn cản Prague. Vậy đám súc sinh kia sẽ càng ngày càng kiêu ngạo." Vừa nói, Mao Sơn Nhạc đột nhiên nghĩ đến một người, Tang Thiên.
Nếu như Tang Thiên tồn tại thật sự là vì ngăn cản Thánh Diệu chi quang, vậy lần này hắn có đến hay không? Thở dài một hơi, Mao Sơn Nhạc thật sự không thể đoán được tên Tang Thiên này.
Trầm ngâm một lát, Mao Sơn Nhạc nhìn về phía bàn làm việc của mình, sau khi thông qua quyền hạn tiến vào, một loạt tin tức đập vào mắt.
"Bát Giác Cao Tháp, buổi sáng lúc 10h20', Thiên Nghiệp thượng sư đái lĩnh bốn vị khổ tăng rời đi..., buổi sáng 11h42' phu nhân Byron cung Beyer Dylan rời đi..., giữa trưa 12h, Lam huyết đồng minh, Ổ Nhãn đại tôn triệu tạp nhân thủ..."
Khi nhìn những tin tức tình báo này, Mao Sơn Nhạc không khỏi nhíu màym thấp giọng nói:" Được lắm, Lam Huyết đồng minh lúc này cũng bắt đầu bước một chân vào rồi sao? Địch hay là bạn?" "Xế chiều 13h22', câu lạc bộ Vương Giả, bát trưởng lão Thiên Nguyệt bà bà rời đi." Thiên nguyệt bà bà?
Khi cái tên này xuất hiện trong tầm mắt, Mao Sơn Nhạc không khỏi đứng dậy, Thiên Nguyệt người này có không ít thân phận, nàng ta là trưởng lão câu lạc bộ Vương Giả, đồng thời cũng là trưởng lão câu lạc bộ Yêu Nguyệt, quan trọng hơn là nàng còn là thị nữa của Yêu Nguyệt một trong tam đại thủ hộ Liên Bang. "Niếp sư huynh, ngươi thật sự đúng là càng ngày càng cẩn thận không ra ngoài!"
Niếp Thanh Vân, Mao Sơn Nhạc vẫn không biết rốt cuộc là hắn có mục đích gì, bởi vì hắn biết Niếp Thanh Vân cùng Thần Thánh hội nghị chưa bao giờ liên lạc với nhau, nói cách khác Niếp Thanh Vân cùng Thần Thánh hội nghị không có một chút quan hệ, đối với Thánh Diệu chi quang, hắn cũng chưa bao giờ tán thành hay phản đối qua, mọi hành vi của Niếp Thanh Vân, đều là cho người ta đoán không ra, căn bản không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. Ngay lúc này, Mao Sơn Nhạc có một loại xúc động, muốn tự mình đến Prague một chuyến, vô cùng muốn.
Nhưng mà đối với hắn mà nói căn bản không có khả năng, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, chỉ cần hắn rời khỏi Hào Giác Chi Tháp một khắc, các thế lực khác đều sẽ biết, thời thời có một loạt hành động nhắm vào hắn.
Vào lúc xế chiều chừng 16h, có hơn mười chiếc huyền phù xa đang bay với tốc độ nhanh trên quỹ đạo đường, khoảng cách của mười chiếc huyền phù xa này vô cùng gần, hơn nữa đều chạy rất nhanh, chạy phía trước là một chiếc xe tòan thân màu đen giống như một chiếc xe Tank vậy.
Vù! Một lượng lớn huyền phù xa trong nháy mắt lao lên phía trước, cùng chiếc huyền phù xa màu đen này chạy song song.
Từ bên trong chiếc huyền phù xa xa hoa kia có một cái đầu lò ra, vỗ vỗ cửa xe, gào lên:" Hắc hắc! Tiểu tử, ngươi không phải rất lợi hại sao? Đến đây chơi một chút nào?" Bên trong huyền phù xa màu đen, Lạc Phu ngồi ở vị trí điều khiển, trên trán gân xanh nổi lên, vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng trong mắt lại lộ ra sự hưng phấn, quay đầu trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, quát:" Còn dám gọi, tiểu tăng liền giết chết ngươi."
Ngồi ở ghế phó, Tang Thiên híp mắt lại đánh giá xung quanh, cười mắng:" Mẹ kiếp! Kihông nghĩ tới tiểu tử ngươi còn có sở thích đi bão!" "Ân chủ chê cười." Lạc Phu chăm chú nói:" Tiểu tăng khổ tu mấy năm, đã từng tham gia vào một đoàn đi bão." (Dg: ặc ặc, ta bó tay tên trọc này, khổ tu mà cái gì cũng ham muốn, giết người, gái đẹp, giờ còn đi bão nữa, bất quá ta thích!) Tang Thiên mở miệng hỏi:" Chúng ta khi nào thì tới Prague?" "Với tốc độ hiện tại, ngày mai là có thể tới." "Xa như vậy sao?" Tang Thiên thật sự không thích ngồi bên trong huyền phù xa, rất là xóc nảy, ảnh hưởng đến giấc ngủ, suy nghĩ xem nên làm như thế nào để đến Prague nhanh hơn.
Tiềm ẩn? Tiềm ẩn chỉ là làm cho thân thể dung nhập với phong nguyên tố, khiến cho thân thể mình biến mất mà thôi, cũng không có cái gì gọi là tốc độ, thậm chí còn không có nhanh bằng chạy như bay.
Phi hành? Thế giới này tuyệt đối không có cái gì gọi là phi hành, chỉ có thể gọi là chạy trên bầu trời mà thôi, hơn nữa năng lượng tiêu hao vô cùng lớn, chỉ có khi gặp phải nguy hiểm, mọi người mới chạy trốn trên không trung.
Từ vô tận hư không đi xuyên qua? Đây là biện pháp nhanh nhất, đáng tiếc, Tang Thiên không có thiết bị tìm tọa độ Prague, căn bản không thể đi xuyên qua.
Trong lúc đang suy nghĩ, bịch một tiếng nổ vang lên. Tang Thiên hướng ra ngoài nhìn lại, chỉ thấy một lượng lớn huyền phù xa đột nhiên nổ mạnh, sau đó, bịch một tiếng, lại có một lượng lớn huyền phù xa nổ mạnh. "Chuyện gì xảy ra?"
Lạc Phu cũng là kinh hãi, nhìn ra bên ngoài, dĩ nhiên nhìn thấy từng chùm năng lượng từ trên bầu trời bắn xuống, bịch! Lại có một lượng huyền phù xa bị nổ tung. "A! Có người công kích chúng ta." "Đĩa bay! Trên bầu trời có đĩa bay!"
Tang Thiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, trên bầu trời có một đĩa bay đang phi hành, quanh thân đĩa bay không ngừng bắn xuống những chùng năng lượng ánh sáng. Đát đát đát!
Trên đỉnh xe đột nhiên bị lõm xuống, những tiếng đát đát liên tiếp vang lên, đình xe bị bắn thủng, chùm năng lượng ánh sáng bắn ra phát ra tiếng vang xích xích.
Đĩa bay phi hành rất thấp, mơ hồ có thể nhìn thấy được các thiết bị ở trung tâm đĩa bay, một lát sau liền xuất hiện một cái khay cơ giới, đứng trên cái khay là một người thanh niên, hắn đứng ở đó điều khiển pháo năng lượng viễn trình, cười lớn ha ha nói:" Hắc! Lũ ngu ngốc các ngươi! Thế nào hà! Có muốn kích thích thêm một chút hay không? Ha ha! Nhìn cái gì mà nhìn! Là ngươi đó, đồ ngu! Có nghe thấy không hả!" Âm thanh của người thanh niên trên đĩa bay xé gió vang lên, âm thanh vô cùng vang dội. "Tên bại hoại này! Tiểu tăng muốn giết chết ngươi." Lạc Phu nổi trận lôi đình. "Ha ha ha! Gặp quỷ đi!" Người thanh niên kia điều khiển pháo năng lượng nhắm vào huyền phù xa màu đen Lạc Phu đang điều khiển. Bạch quang chợt lóe lên, năng lượng bắn thẳng ra.
Tang Thiên mắng lớn một tiếng, liền nhảy ra. Lạc Phu cũng nhanh tay lẹ mắt, ngay lúc hắn vừa nhảy ra, huyền phù xa màu đen đã bị chùm năng lượng ánh sáng bắn nổ tung. "Ha ha ha! Thật là sảng khoái!" Người thanh niên cười ha ha, phất tay với phía dưới. "Lũ ngu các ngươi, hẹn gặp lại." Đích đích đích! Cái khay cơ giới bắt đầu thu hồi, khoảng chừng 7-8s sau, cái khay kia đã được thu hồi vào trong đĩa bay.
"Nhị thiếu gia, người vừa rồi thật là uy phong! Người ta nhìn thôi mà cũng thấy hưng phấn rồi." Một nữ nhân xinh đẹp bước tới rúc vào trong lòng người thanh niên. "Nhân gia cũng muốn thử xem!"
"Ha ha!" Nhị thiếu gia này thoạt nhìn khoảng 27-28 tuổi, mái tóc đen bóng loáng, vẻ mắt tà tà, ôm lấy nữ nhân xinh đẹp, đưa tay giơ cằm của nữ nhân xinh đẹp lên, cười nói:" Oh? Ngươi muốn thử cái gì?" Vừa nói, vừa vươn đầu lưỡi ra liếm liếm chóp mũi của nữ nhân xinh đẹp, đồng đưa tay phải ra bóp vào bộ ngực no đủ của nư nhân này. "Đáng ghét!" Nữ nhân xinh đẹp cười nói:" Người ta cũng muốn bắn thử một phát, nhân gia còn chưa từng giết người." "Ha ha ha! Được! Hôm nay bổn thiên gia cao hứng." Nhị thiếu gia vừa nói, vừa ôm lấy nữ nhân xinh đẹp này đang muốn đi lên cái khay cơ giới.
Ngay lúc này, một lão đầu mặt lạnh lùng đi tới, nói:" Nhị thiếu gia, Ám chủ đại nhân đã dặn dò, ngài lần này không nên quá khoa trương, để tránh gặp phải phiền toái không nên có."
"Hôi trưởng lão, ta vất vả lắm mới đi ra được một chuyến, ngươi thật đúng là làm cho bổn thiếu gia mất hứng!" Là nhị thiếu gia của tập đoàn sát thủ lớn nhất Liên Bang, Ám Ảnh, mặc dù tà ác thành tính, nhưng vẫn hiểu được nặng nhẹ. "Nhị thiếu gia, chúng ta nên nhanh đi tới Prague cùng Đại thiếu gia hội hợp."
"Lại là đại ca, hừ!" Nhị thiếu gia liếm môi nữ nhân xinh đẹp, cười ha ha hỏi:" Hôi trưởng lão, có một vần đề ta vẫn muốn hỏi ngài, tại Ám Ảnh, ngoại trừ cha ta ra, ngươi có phải chỉ nghe lệnh của đại ca ta hay không?" "Thuộc hạ không dám."
"Không dám?" Nhị thiếu gia giơ tay lên tát vào mặt hôi trưởng lão một cái, khuôn mặt vốn đang tươi cười đột nhiên trở nên âm lãnh đến đáng sợ, hưng ác nói:" Mấy người trưởng lão các ngươi lúc nào cũng xem thường bổn thiếu gia! Lần này đi tới Prague trợ giúp, nếu như không phải ta kiên trì, các ngươi chỉ sợ rằng cũng không định nói ch bổ thiếu gia." Hôi trưởng lão cúi đầu không nói. "Hừ! Lần này ta sẽ làm cho phụ thân đại nhân nhìn thấy một chút năng lực của Xích Ngọc Tề ta! Ta muốn cho toàn bộ người trong thiên hạ đều biết trong Ám Ảnh, không chỉ có Xích Liên Phá, mà còn có ta Xích Ngọc Tề!".