Dòng máu nóng bừng này đang ở trong huyết quản chảy xuôi nhanh chóng di chuyển xuống yết hầu Tô Hàm, cùng lúc đó, khóe miệng Tô Hàm đã có máu tươi tràn ra, Lam Tình lập tức đi lên trước, dùng khăn lông lau, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng tứ muội khóe mắt Lam Tình cũng rớm lệ.
Tang Thiên mặt vô cảm, hai tay giữ chặt cổ tay Tô Hàm, mười ngón tay không ngừng đánh vào các mạch, ánh sáng màu trắng sữa ở đầu ngón tay thẩm thấu qua cổ tay Tô Hàm vào trong, chảy trong huyết quản ở cánh tay, hai vệt ánh sáng phân nhau làm thông máu nóng bừng trong huyết quản ở hai cánh tay Tô Hàm.
Điều kỳ dị chính là ánh sáng màu trắng sữa chạy tới chỗ máu nóng hực dần dần bình tĩnh lại. ước chừng qua hơn mười phút, hai tay Tô Hàm, máu trong tứ chi hoàn toàn bình phục lại, hai vệt ánh sáng màu trắng sữa nhanh chóng lưu động trong mạch máu trong cơ thể Tô Hàm.
Lúc hai vệt sáng trắng cố gắng chạm đến bụng Tô Hàm, lại không thể di động nữa.
Tang Thiên kêu khẽ một tiếng, đẩy hai vệt ánh sáng trắng sữa này chạm tới tiếp, vẫn như thế, không thể chạm tới, mà máu ở bụng Tô Hàm lúc này vẫn nóng hừng hực, càng nghiêm trọng hơn lúc trước. Tang Thiên giơ tay đặt trên bụng Tô Hàm ánh sáng trắng sữa ở lòng bàn tay dần dần tràn ra, qua da thịt thẩm thấu vào trong.
Một phút, hai phút, ba phút…
Máu ở bụng Tô Hàm vẫn nóng rát, chỉ có điều cùng với ánh sáng trắng sữa thẩm thấu vào, máu đó bắt đầu ngưng tụ lại, lại hơn mười phút trôi qua, máu sau khi tụ lại hình thành lên một đồ án quỷ dị.
Thấy đồ án này, Tang Thiên thốt lên kinh ngạc, “Là lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp”
Thoáng chốc!
Sắc mặt Tang Thiên nặng nề, đôi đồng tử đen đột nhiên mở to, bịch một chưởng mạnh đánh vào bụng Tô Hàm, máu đã tụ lại thành đồ án bỗng bị đánh tan ra.
Lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp?
Cho dù là Nhiễm Linh hay Tô Hàm đều thấy lạ lẫm với danh từ này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy, Lam Tình lo lắng hỏi: “Tang Thiên, lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp là cái gì? Hiện giờ tứ muội đã đỡ chưa?”
“Lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp?” Giọng Nhiễm Linh cũng tràn đầy sợ hãi, mừng lo lẫn lộn, mừng vì Tang Thiên biết bệnh trạng của tứ muội, lo là lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp chưa từng nghe nói.
Thế giới này có lẽ tất cả mọi người đều nghe nói về lời nguyền, nhưng thật sự chạm tới lĩnh vực này lại không có mấy ai. Thời đại hiện nay, lời nguyền đại diện cho thần bí, cho dù là Nhiễm Linh cục trưởng cục điều tra một trong sáu bộ thần bí cũng chỉ có thể nói nửa biết nửa hiểu lời nguyền mà thôi.
Lời nguyền là một loại thuật cấm, độ tà ác của nó còn kinh khủng hơn nhiều so với bí kỹ tà ác, hơn nữa, nghe nói lịch sử của trò này hình như có thể đi ngược dòng tới thờicổ đại xa xôi.
“Sao có thể là lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp? Sao có thể?”
Tang Thiên cau mày đau khổ suy nghĩ, không biết lúc nào đã châm một điếu thuốc, đi tới cửa sổ, hút thuốc.
“Có thể nói lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp là gì không?”
Nhiễm Linh hỏi.
Tang Thiên liện tục hút ba điếu thuốc, lúc này mới nói, “Nguyền rủa phân thành thiện tính, ác tính, mà lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp một nửa là thiện tính, một nửa là ác tính, người bị nguyền rủa, máu chảy hết cho tới khô lại, thẩm thấy qua xương, thấu qua não vực, thậm chí thấu qua ý thức người đó, đầu tiên hành hạ cơ thể ngươi, hành hạ xong, lại hành hạ tới ý thức ngươi, hơn nữa còn là hành hạ từ từ, hành hạ từng chút từng chút, cho tới khi tàn thức cuối cùng của ngươi biến mất.”
“Cái gì?”
Nghe thấy lời Tang Thiên, Lam TÌnh giật mình ngây dại, cho dù là Nhiễm Linh trên mặt từ trước tới này chưa từng có vẻ mặt nào khác, lúc này mặt cũng trắng bệch.
Vậy mà, lúc này, giọng Tang Thiên lại tiếp tục truyền tới, “Đây là ác tính của lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp, mà thiện tính cũng vậy, đời sau của người bị nguyền rủa sẽ sinh ra một kỳ tài trời phú, nói là thiện tính, thực ra cũng chưa chắc, bởi vì cả kỳ tài trời phú này cũng như bị nguyền rủa, chịu đau đớn máu chảy hết, cho đến khi ý thức cuối cùng biến mất.”
“Ý ngươi là tổ tiên tứ muội đã từng chịu lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp?”
Tang Thiên xoay người nhìn Nhiễm Linh, gật đầu, “Chắc chắn là vậy”.
“Tứ muội là kỳ tài thiên phú mà ngươi nói?”
Tang Thiên lại lắc đầu
“Nếu tứ muội không phải là kỳ tài thiên phú, sao lại?”
Nhìn Tô Hàm nằm lặng yên trên giường, Tang Thiên rất khổ não, “Ta cũng không nói rõ được, kết quả lời nguyền không phải là duy nhất, đặc biệt là lời nguyền truyền đời thế này, không xác định được nguyên tố. Hơn nữa, theo những gì ta biết, trăm năm nay, chỉ có tên nghiệt chướng Wirral bị trúng lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp, nhưng chắc hắn không có quan hệ với Tô Hàm, sao lại thế này?” Tang Thiên thuận tay lại châm một điếu thuốc, nhắm mắt, mở trí nhớ phong trần của mình bắt đầu tìm tòi…
“Tô Hàm có từng nhắc tới lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp với các cô chưa? Hoặc là các cô có biết tổ tiên cô ấy có người nào bị vậy chưa?”
“Đều không”
Tang Thiên biết rõ tính tàn nhẫn của lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp này, nói chính xác, lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp thuộc lời nguyền tự tàn, giữa kẻ thù với nhau không thể giúp nhau thi triển loại lời nguyền này, mặc dù lời nguyền này có thể hành hạ bản thân người ta, nhưng lại có thể tạo ra một kỳ tài thiên phú cho hậu thế người ta, hơn nữa không phải ai cũng có thể thi triển lời nguyền này, riêng tài liệu đã làm người ta đau đầu, đừng nói là quá trình thi triển và nỗi đau đớn phải chịu đựng qua không biết bao nhiêu năm, vì hậu thế xuất hiện một thiên tài? Hơn nữa, xuất hiện lời nguyền truyền hậu thế, rất dễ xảy ra bất ngờ, một điều không tốt rất có thể sẽ xảy đến.
Có người lại tự sát chơi đùa với lời nguyền này?
Có!
Trong trí nhớ của Tang Thiên, kẻ được hậu thế gọi là đại đế Wirral sát thần tuyệt thế kia chính là có loại tàn nhẫn này.