Lam Sắc thành bảo, trong cung điện, người ca người múa. Mọi người nâng chén uống rượu nói chuyện thật vui, Thiên Diệp mấy nữ cũng vui vẻ đàm luận, Lam Tình tĩnh tọa bên cạnh, thần sắc ảm đạm, mỗi khi Hải Luân mấy nữ hỏi nàng, nàng cũng chỉ gượng cười giải thích qua loa hai ba câu, rồi lại tiếp tục thất thần ngẩn người, dáng vẻ cô độc không vui.
"Tình nhi, ngươi đang có tâm sự phải không?"
Là thanh âm của Nhan Phi, Lam Tình đột nhiên ngẩn người, nàng khẽ lắc đầu, nhìn Nhan Phi cười đáp:
"Tâm sự? Không có, ta chỉ thấy hơi mệt, ngươi thì sao, đại tỷ, ta cũng đang muốn hỏi ngươi, dường như từ khi bước vào Lam thành này, tâm tình của tỷ không được tốt lắm."
"Ta?"
Nhan Phi mỉm cười nhàn nhạt.
"Ta chỉ đang suy nghĩ một chuyện sự?"
"Chuyện gì vậy?"
"Một chuyện tình làm cho ta bàng hoàng mờ mịt, một việc ta không biết nên bắt đầu truy tìm từ đâu."
Nhan Phi khẽ mãy động lông mày, đôi mắt thăm thẳm sâu kín trở nên mê ly dị thường, hồi lâu, nàng lại bắt đầu mỉm cười.
"Không nói chuyện này nữa, nói chuyện hắn đi, ngươi có biết hắn đang làm cái gì không?"
"Hắn?"
Lam Tình thuận thế nhìn lại, cách đó không xa 'hắn' đang ngồi dài trên ghế kia, bộ dạng lười nhác, một tay chống cằm, hai chân bắt chéo, nhìn như đang cúi đầu suy tư.
"Hắn đang làm cái gì vậy?"
"Hắn tại xuất khiếu, ý thức tự do."
"A!"
Lam Tình sửng sốt, nàng nghĩ không ra giờ này Tang Thiên lại đi xuất ra ý thức ngao du bên ngoài.
"Ý thức của hắn đang ở địa phương nào?"
"Kia."
Nhan Phi chỉ về phía viên cầu thủy tinh đang chậm rãi xoay tròn giữa trần đại điện, Lam Tình nhìn lại, chỉ thấy viên cầu tỏa ánh xanh thẳm lúc trước hiện giờ đã đổi chuyển thành màu đen thui, thoạt nhìn như thủy tinh đen cấu thành, cái miệng nhỏ nhắn của Lam Tình há rộng biểu hiện kinh ngạc không thôi.
"Nếu như ta nhớ không lầm, khỏa thủy tinh kia hẳn có tương liên trực tiếp với lam tương của Lam thành?"
Nhan Phi với Lam Tình đúng là tỷ muội thân thiết, nàng không chỉ theo Lam Tình đến Lam thành một hai lần, mà những điển tích của Lam thành nàng cũng biết không ít.
"Kia là vật tử mẫu thủy tinh dùng để duy hộ lam tương của Lam thành chúng ta a! Ý thức của hắn làm sao có thể đi vào."
Nhan Phi cũng bất đắc dĩ cười nói:
"Ta cũng không biết người kia rốt cuộc đang làm cái gì, hành sự của hắn đó có lúc thực sự làm cho người ta muốn phát điên."
Vừa rồi, Nhan Phi cũng xuất ra linh hồn của mình để thử cảm ứng khỏa cầu thủy tinh kia một chút, nhưng kết quả lại ngoài mong đợi, linh hồn của nàng còn chưa kịp chạm đến viên cầu thủy tinh, nàng đã cảm ứng thấy một cổ áp lực khổng lổ phát ra từ bên trong khỏa thủy tinh cầu đó, lúc đó, Nhan Phi liền vội vàng thu hồi linh hồn của mình, nàng càng không thể tưởng tượng ra nổi, Tang Thiên tên kia làm sao dụng ý thức mà có thể xâm nhập vào được.
Lam Tình nhìn khỏa cầu thủy tinh đen thủi treo trên trần kia, bộ dáng chăm chăm, nàng đang trầm sâm trong suy tư, ngay tại thời khắc vừa rồi, nàng cmar giác được rõ ràng trong não hải của nàng đột nhiên nổ vang, loại cảm giác đó phảng phất như đột nhiên bị cái gì xông vào vậy, hơn nữa nàng cảm giác thấy dường như có người đang muốn trao đổi với nàng, nhưng đến tột cùng là gì, ai muốn trao đổi, trao đổi cải gì, nàng lại quá sức mơ hồ, một chút ấn tượng cững khôn có, nhưng tại sao cái cảm giác bị xâm phạm không gian riêng tư lại rõ ràng đến vậy, tựa như lôi nàng vào một cảnh giới không gian khác vậy.
Giờ khắc này nhìn thủy tinh cầu trên tần đại điện, nàng tựa như ý thức được một việc gì đó, nhưng lại không dám xác định.
"Ha ha, các hài tử hôm nay cao hứng không? Thấy ca vũ Lam thành chúng ta thế nào?"
Lam Tân Nguyệt đong đưa thân mình đi đến, nói:
"Ha ha, tình nhi, lát nữa Vô phong sẽ cấp cho ngươi một điều kinh hỉ thực thụ đó."
Lam Tân Nguyệt vừa dứt lời, đột nhiên ánh sáng minh châu chiếu sáng nội điện chớp mắt tắt lặng, đại điện một mảnh tối đen, tinh lặng vô thanh, đột nhiên, soạt soat trong nháy mắt, giữa không gian đen tối xuất hiện một đóa hoa cực lớn màu lam tỏa ánh sáng lóa mắt, đóa hoa diễm lệ mang sắc thái cao quý thánh khiết, vừa lúc xuất hiện, đã làm không ít người kinh hô ngạc nhiên, đóa hoa lam sắc đó chậm rãi nở rộ, ba một thanh âm thanh thúy vang lên, sau tiếng nổ mạnh đóa hoa bung tán toàn bộ cánh hoa, nở rộ rực rõ, vô số đóa hoa màu bay lượn rơi lượn tà tà, lúc rơi xuống mặt đất một một đoán hoa liền bung nở nón lá, hé rạng nụ hoa rực rỡ, toàn bộ cung điện như được mang vào không khí lãng mạn.
Đi đến tham gia yến hội, không ít nữ tử kinh ngạc tán thán hô nhỏ, nữ hài tử trời sinh đã muốn hướng tới sự tình lãng mạn vộ tận.
Mỗi một bông hoa tán sắc nở nụ chậm chậm rơi xuống mặt điện, trong bóng tối xuất hiện một nam tử, nam tử này ân vận chỉnh tề, áo phục yến vĩ, khuôn mặt anh tuấn, khí khái bất phàm, trên mặt hiển hiện nụ cười tự tin, nam tử chậm rãi đi tới, trông như vương tử trong truyền thuyết, người này đúng là Lam Vô Phong rồi.
"Điện hạ người biết không? Vô Phong ái mộ người."
Trong nội điện yen tĩnh chỉ có thanh âm của Lam Vô Phong vang vọng, y đang độc thoại trong nội tâm mình. Trong không khí lãng mạn, tình tứ này, y muốn dùng phương thức trực tiếp này để tuyên cáo tình cảm của mình với điện hạ, y không chỉ muốn tuyên cáo tình cảm của mình không thôi, ngoài y y muốn chứng minh với mọi người rằng tình cảm của y với công cúa điện hạ là cao nhất.
Lam Vô Phong chậm rãi đi tới, chỉ thấy mỗi bước đi của y, từ thân thể biến ảo ra motoj đạo phân thân, đạo ảo ảnh phân thân đó giống hắn như đúc, đều mang phong thái anh tuấn tiêu sái, ngắn ngủi mấy bước, trong tràng đã xuất hiện hơn mười ảo ảnh phân thân của y rồi, mỗi ảo ảnh này đều tiến hành cùng một động tác, .
Chí thấy Lam Vô Phong đí đến trước mặt Lam Tình, y quỳ một gối tạo thành tư thế cầu hôn.
"Điện hạ, xin hãy gã cho ta đi, để cho Lam Vô Phong ta là thủ hộ thần của người."
Trong tràng, Lam Vô Phong nói xong, đám đông ảo ảnh của y biến tạo ra cũng đồng thời quỳ một gói xuống, sau đó từng đạo ảo ảnh cất tiếng y chang như y đã nói trước đó, đoạn từng đạo ảo ảnh đi tới, từng đạo trọng điệp, dung hợp vào thân hình đang quỳ một gối trước Lam tình, thanh âm vang lên không ngừng trong đại điện, liên tục như âm vọng.
Nhất thời, tràng nội một mảnh ồn ào, dường như mọi người không nghĩ ra Lam Vô Phong lại đột nhiên hướng tới cầu hôn công chúa điện hạ như vậy, ba ba ba, theo đó, nội điện lại được thắp sáng trở lại.
Cùng lúc đó, Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Đệ Nhị Linh cũng đồng thời đứng lên, sắc mặt hoảng sợ, liếc mắt nhìn nhau, ba nàng đều thập phần kinh hãi, ngay cả luôn luôn lãnh đạm Nhan Phi cũng không nhịn được nhíu nhíu lông mày, cặp mắt sâu kín chợt lóe sáng, nàng thấy Lam Tân Nguyệt vui sướng cười tươi, thấy Lam Vô Phong tự tin mỉm cười, thấy đại trưởng lão mỉm cười một cách ngạo mạn, tựa như nàng đã đoán được điều gì, bên trong cặp mắt dần nổi ánh hàn quang.
Chỉ là, lam công chúa đoan trang cao quý nhất tại thời khắc này vẫn đang ngạc nhiên đứng sững sờ, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt biểu hiện tâm trạng không thể tin tưởng, cho đến giờ phút này, nàng rốt cuộc đã hiểu tại sao lúc buổi chiều, di mẫu luôn khư khư bắt nàng phải đeo cái nhẫn thủy tỉnh lam sắc.
Đứng tại một bên, Lam Tân Nguyệt liền thoải mái mỉm cười, nàng là người đầu tiên chủ động vỗ vỗ tay, đợi đến khí trong tràng tiếng huyên náo bàn tán lặng dứt, nàng mới mỉm cười nói:
"Các vị, một màn vừa rồi mọi người đều vô cùng chờ mong cuối cùng đã thấy, tình ý của vô phong đối với công chúa điện hạ, ta nghĩ không cần dùng nhiều lời diễn tả, toàn bộ lam sắc thành chúng ta không ai không biết lòng ái mộ của Vô Phong đối với công chua điện hạ rồi."
"Điện hạ."
Lam Tân Nguyệt có ý nhắc nhở, vì nàng thấy Lam Tình vẫn đang đứng ngay tại chỗ, trông tựa như pho tượng, sắc thái bệch bạc, Lam Tân Nguyệt liền khôn khéo biến chuyển, quay sang xung quanh mọi người, nói tiếp:
"Ta nghĩ mọi người đều đã hiểu biết, lam tương truyền thừa của lam thành chúng ta đã gần võ vụn, mà phương pháp duy nhất để duy chữa lam tương chính là, bằng huyết mạch dụng dực, chỉ có như vậy, lam thành chúng ta mới có thể viết tiếp đoạn truyền thừa do Lam Sắc nữ vương truyền lại."
"Tình nhi là công chúa điện hạ của Lam thành chúng ta, từ xưa truyền tự tới này, điện hạ luôn luôn cần lao đãi dân, vô tư phụng hiến, nay lam tương rạn vỡ, vì tránh cho lam tương truyền thừa gián đoạn, điện hạ hãy mãu chóng lấy huyệt mạch dụng dực để duy chữa lam tương."
Lam Tân Nguyệt cao giọng nói xong, mõi một lời đều là an nguy của Lam thành, một câu truyền thừa huyết mạch, nàng khen Lam Tình vĩ đại, khen Lam Tình vô tư phụng hiến, ca tình ý của Vô Phong đối với công chúa điện hạ, nguyên rằng hai sự việc chẳng hề liên quan với nhau, nhưng qua miệng lưỡi của nàng thì nó đã trở nên tương liên chặt chẽ, tựa như Lam Tình nếu không tiếp nhân lời cầu hôn của Vô Phong, vậy thì nàng chính là nữ nhân lãnh huyết vô tình, nàng chính là tiểu nhân ích kỷ, nàng chính là tội nhân thiên cổ của Lam thành.
Lúc nói nàng quay sang hướng mọi người, nhưng nghe ra cũng biết nàng đang nói và áp bức Lam Tình.
"Di mẫu."
Lam Tình thần sắc ảm đạm, nội tâm cực kì khó chịu, nhìn nhìn oán hận di mẫu của mình.
"Ngươi sao lại ứng trễ như vậy, mau mau đáp ứng Vô Phong a, mọi người đều đang nhìn đó."
Lam Tân Nguyệt liền mỉm cười đáp lại, tựa hồ không thèm để ý đến ánh mắt của Lam Tình chiếu vào mình.
Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Đệ Nhị Linh tam nữ đều là nử tử băng tuyết thông minh, kiến thức phi phàm, tuy các nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, có thể nào lại không rõ, cái này gọi là cầu hôn sao, nói trắng ra là đang bức hôn a! Di mẫu Lam Tình kia mỗi một lời đều có ý dồn ép Lam Tình vào chỗ khó, không nhận không được, nếu có ý khác, vậy nàng chính là...
Thế giới này làm sao lại có loại di mẫu ẩm hiểm thế này chứ!
Cảm giác của mấy nữ trước đó với lam tân nguyệt cũng không xấu lắm, chính là giờ phút này nhìn bản mặt mỉm cười roi rói của Lam Tân Nguyệt, các nàng càng nhìn càng thấy ghê gớm!
Làm sao đáp lại?
Lam Tình không biết, càng đúng thực không biết, nàng chỉ cảm thấy sâu trong nội tâm khó chịu phi thường, nếu tình thế không phải bắt buộc, nàng đã chính mình hành động chống đối rồi.
"Lam di mẫu."
Tính cách của Tiết Thiên Diệp cũng thức đơn giản, nàng nhìn thấy tỷ muội Lam Tình của mình như đang bị khuất tất, sắc mặt khó coi, tựa như đang thương tâm muốn chết, nàng tuy không biết tâm tình Lam Tình đang tồi tệ ra sao, nhưng nàng cũng có thể ước đoạn được một vài phần.
"Di mẫu, Lam tình hình như có chút mệt mỏi, chúng ta hãy nên đưa tỷ ấy đi nghi ngơi trước, sau đó hãy nói."
"Tiểu cô nương, ngươi chỉ là khách nhân."
Lam Tân Nguyệt vẫn cố gắng treo giữ khuôn mặt mỉm cười, nhưng mà thanh âm của nàng đã trở nên lãnh đạm đi rất nhiều.
"Lam Tân nguyệt."
Lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến, hổ thẳng danh tự lam tân nguyệt, người đó là Nhan Phi.
Giờ khắc này Nhan Phi với bộ quần áo bạch khiết, ngồi ngay ngắn trên cái ghế ngọc, khủy tay vịn đầu ghế, trên khuôn mặt hoàn mỹ lãnh mạc không biểu hiện biểu tình cụ thể, nàng vẫn lặng lặng ngồi đó, thanh cao quý phái, tĩnh lặng trong ồn ào, tịnh làm cho người ta không dám chạm đến.
"Tình nhi vẫn luôn tôn kính ngươi, ngươi là di mẫu của nàng, hôm này, ngươi lại đi bức nàng như vậy?"
Giọng nói của Nhan Phi bình thản lạnh lùng, trong cung điện im ắng này vang lên một cách đều đều, tựa như khí lạnh toát ra từ một tầng băng khôi, đột nhiên, trong đám người lên tiếng:
"Hừ! Nhân Phi, nơi đây là Lam thành, ngươi tuy là nghị viên của cửu thiên các, nhưng tại đây còn chưa có lý để tơi phiên ngươi một ngoại nhân chen chân nói chuyện."
Lam Tân Nguyệt cũng mỉm cười nói:
"Ta là di mẫu của tình nhi, hơn nữa ta cũng chưa bao giờ bức tình nhi, ta biết, tình nhi sẽ có lựa chọn cho chính mình, ta tin tưởng tình nhi là một người biết nhận thức, người biết nặng biết nhẹ."
Dừng một chút, nàng lại nói.
"Nga, cũng nói luôn, nơi này là Lam thành, hiện tại chúng ta đang giải quyết gia sự của mình, nhan cô nương, ngươi phải tự biết chứ."
Thuận thế, tiếp đó, Lam Vô Phong đang quỳ một gối trước mặt lam tình từ từ ngẩng đầu, nụ cười tự tin trên khuôn mặt lãnh tuấn lại được nhấc lên, y nhìn sang Nhan Phi một cái, nói:
"Nhan cô nương, hôm nay ngươi là khách nhân, hiện tại đây là chuyện tình của Lam Vô phong với công chúa điện hạ, hi vọng cô nương để cho chúng ta tự giải quyết, tình cảm của ta đối với điện hạ, có thiên địa chứng giám. Điện hạ, xin hãy gả cho ta, Lam Vô Phong ta nguyện trọn đời thủ hộ cho người."
Dạt dạt.
Nhin phi đột nhiên đứng lên, nhấc chân lên trước hai bước, rồi đình chỉ, tay áo vung lên, áo trắng khinh vũ.