Không gian hư cấu không chỉ là một sân chơi giải trí, rất nhiều người cũng coi nó như nơi để huấn luyện vậy.
Sâu trong nội tâm bản thân mỗi người đều có ma quỷ ẩn dấu, bởi vì thế giới này vô cùng hài hòa, nên làm cho ma quỷ sâu trong nội tâm bọn họ vĩnh viễn không trồi lên mặt nước được, đương nhiên, cũng không ít kẻ tự phóng thích ma quỷ trong lòng mình ra, bất quá cuối cùng trên cơ bản đều đi vào nhà ngục.
Mà trong không gian hư cấu, mọi người hoàn toàn có thể tự do phóng thích ma quỷ trong lòng ra.
Bởi vì trong không gia hư cấu hoàn toàn ẩn tên, huống hồ còn dung hợp với khải giáp ai mà biết được người nào! Cho nên, trong hiện thực là một nam nhân trung thực trí thức thì trong không gian hư cấu rất có thể là một tên ác ma giết người.
Có một câu nói rất hay, không tiến vào không gian hư cấu, ngươi vĩnh viễn không biết được thói hư tật xấu của nhân loại, vĩnh viễn không biết được sau cái mặt nạ nguy trang kia loại người điên cuồng đến cỡ nào.
Trong không gian hư câu tiện tay vồ lấy, trong đó hết 50% là người điên.
Nguyên nhân không hằn là vì ở thế giới thực làm người đủ rồi, tiến vào không gian hư cấu người nào** còn muốn làm người!
Học viện quân sự Phương Đông, trung tâm huấn luyện.
Vương Thiết mới từ trong khoang thuyền kim loại đi ra, đỏ mặt tía tai, trên cánh tay có một khối u nổi lên vô cùng rõ ràng.
Mạc Ngôn đang tập kiện thân thập bát luyện nhìn thấy bộ dạng của Vương Thiết như vậy đi ra, lập tức biết chuyện gì xảy ra:"Trong không gian hư cấu lại bi đánh?"
Dung hợp với chiến khải tiến vào không gian hư cấu mặc dù không có nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng thân thể cũng bị thương ít nhiều, dù sao thân thể cùng hoàn toàn kết hợp với chiến khải, có đôi khi trong chiến đấu chiến khải chịu phải lực lượng vượt quá phòng ngự của chiến khải, thân thể tự nhiên liền bị thương.
"Có một tên gọi là "Hoa Cương Thủ"ở trong đó mở lôi đài, đã thắng tám trận liên tục, ta cũng bị hắn đánh bại."
"Hoa Cương Thủ? Hắn còn trong đó không?" Mạc Ngôn dừng động tác lại, xoa xoa mồ hôi trên trán noi:"Ta đi tìm hắn."
..........
Trong phòng làm việc phó hiệu trưởng.
Tô Hàm nhìn Tang Thiên đang ngồi trên ghế xem sách, nói thật, đối với sự kiện Long gia, nàng phi thường cảm kích Tang Thiên, nhưng nghĩ đến hai ngày trước Tang Thiên trêu chọc bản thân làm cho nổi trận lôi đình, hận không thể mạnh mẽ đạp cho cái tên trông vô hại này một trận.
"Ta nói Tô hiệu trưởng, có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng đi, cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, để các học viên nhìn thấy rất không có ý tứ, bọn họ sẽ hiểu làm quan hệ của chúng ta."
Tang Thiên như bình thường giống nhau mặc một bộ y phục bình thường không theo trào lưu, thậm chí trong mắt Tô Hàm là một bộ đồ cặn bã, một bộ dạng thảnh thơi, giống như đang giáo huấn con nít không hiểu chuyện vậy.
"A!" Tô Hàm cũng không biết là tức giận hay là sao, giễu cợt cười một tiếng, trợn mắt liếc nhìn Tang Thiên một cái, mới nói:"Còn hai tháng nữa, Phương Đông chúng ta, Thánh Roland, Ánh Rạng Đông sẽ tiến hành một lần đại hội trao đổi."
"Tiếp tục đi?"
Rất tùy ý, ngữ khí của Tang Thiên quả thực rất tùy ý, không sao cả, thật sự làm cho Tô Hàm nhìn không được, bất quá nghĩ tới trước mắt phải cần Tang Thiên hỗ trợ, Tô Hàm suy nghĩ một chút thôi thì mặc kệ hắn vậy.
"Lần đại hội trao đổi này đối với Phương Đông chúng ta vô cùng quan trọng, đặc biệt là chi đội Thiên Kiêu Mộng, bọn họ lần này cần phải chiến thắng, không chỉ bọn họ, mà cả Học viện quân sự Phương Đông cũng phải thắng trong trận chiến lần này, Học viện quân sự Phương Đông chúng ta mấy năm nay đã thua đủ rồi, anh có nghe rõ hay không?"
Tang Thiên gật đầu,đem quyển sách lật qua một tờ khác, hai mắt nhanh chóng đảo qua, trả lời:"Đại hội trao đổi bất quá chỉ là một cái ngụy trang mà thôi, vì đại hội trao đổi chỉ có ba Học viện quân sự âm thầm cạnh tranh, trao đổi, thăm dò lẫn nhau mà thôi, có phải như vậy không?"
"Có...có thể nói như vậy?"
"Được, không thành vấn đề." Tang Thiên đóng sách lại, đứng dậy, trực tiếp rời đi.
"Anh phải đi sao?" Tô Hàm hơi nhíu mày.
"Chẳng lẻ còn có chuyện gì khác sao?"
Tô Hàm giống như đã hạ quyết tâm lớn vậy, cố lấy dũng khí hỏi:"Trước kia anh giúp ta chiếu cố, tôi còn chưa có cảm tạ anh, mời anh ăn một bữa cơm được không?"
Mấy ngày trước, Tô Hàm là từ lúc sinh ra lần đầu tiên chủ động hẹn một người nam nhân, nhưng lại bị cự tuyệt, thậm chí lại còn bị trêu chọc, hôm nay, nàng lần thứ hai đưa ra lời mời với cùng một người, với tính cách của Tô Hàm nếu bị cự tuyệt mà còn có thể lần nữa đưa ra lời mời, quả thực là vô cùng không dễ dàng.
Tang Thiên nhíu mày, vẻ mặt chăm chú trả lời:"Tôi không phải đã nói rồi sao, trừ phi cô... Cô hiểu rồi chứ, nếu không thì không cần bàn." Dứt lời, Tang Thiên phất tay, bịch một tiếng đóng cửa lại.
"Hỗn đản!"
Sau khi Tang Thiên rời đi không bao lâu, từ trong phòng làm việc truyền ra tiếng vang bùm bùm.
"Thật sự là tức chết ta mà! Tức chết bổn tiểu thư rồi!" Tô Hàm ngồi trên ghế, hai tay nắm mái tóc dài, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt như nữ quỷ:" Tang Thiên! Ngươi là tên hỗn đản!"
Một lát sau.
Liên lạc quang mão trên cổ tay vang lên, tự động phóng ra quầng sáng, trong quầng sáng xuất hiện một nữ nhân cùng độ tuổi với Tô Hàm, mặc dù dung mạo của nàng không có tinh sảo như Tô Hàm, nhưng lại tràn ngập mùi vị quyến rũ, đặc biệt là đôi măt, rất là yêu dị.
"Tứ muội tốt của ta! Mới có vài ngày không gặp, sao sắc mặt của em trông kém quá vậy, trời ah! Đảm nhiệm hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông làm cho em thống khổ như vậy sao?"
"Em không có nói là có chuyện này." Tô Hàm thở ra một hơi, bộ dáng giống như rất uể oải nói:"Tam tỷ, hôm nay em mới phát hiện bản thân thật sự quá thất bại, từ trước đến nay lần đầu tiên chủ động hẹn một nam nhân tự nhiên bị người ta cự tuyệt hai lần."
"Uh? Tứ muội tốt của ta, nói cho Tam tỷ nghe, là tên hỗn đản đui mù nào có dũng khí dám cự tuyệt Tứ muội khuynh quốc khuynh thành chúng ta, ta đi tìm hắn tính sổ."
Tô Hàm liền đem sự tình phát sinh kể lại rõ ràng chi tiết cho Tam tỷ mình nghe, vừa mới nói xòng liền nhìn thấy Tam tỷ đang cười ha ha không ngừng.
"Tam tỷ, chi tự nhiên lại đi cười em."
"Nguyên lai là vị hôn phu của em hả! Ta cũng đã nghe Nhị tỷ nói qua, Nhị tỷ dường như đối với cái tên đó cũng vô cùng tò mò, với tính cách của Nhị tỷ tuyệt đối sẽ đem bắt vị hôn phu của ngươi lại hung hăng chà đạp một trận, sau đó mới nghiên cứu hắn."
"Hắn không phải là vị hôn phu của em."
"Ha ha, Tứ muội, ngươi nhìn xem ánh mắt bây giờ của ngươi cũng rất hạnh phúc, đúng là khẩu thị tâm phi(miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo)? Nếu không, ngươi mời người ta ăn đi cơm làm gì? Chỉ vì cảm tạ? Tứ muội, ngươi cũng không nên quên Tam tỷ đang làm gì chứ."
"Em mới không có." Khẩu khí mặc dù hết sức cường ngạnh, nhưng trên khuôn mặt tinh sảo của Tô Hàm lại ửng đỏ cả một vùng,
"Ha ha, chuyện này để Tam tỷ ngươi lo, tên hắn gọi là Tang Thiên phải không? Hiện đang là huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng Học viện quân sự Phương Đông, uh uh, ta nhớ kỹ rồi."
"Tam tỷ, chị muốn làm cái gì?"
"Ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ biết, Tam tỷ cũng là muốn tốt cho ngươi!"
..........
Sống được lâu cũng không phải là một chuyện tốt, ít nhất Tang Thiên chính là cho như vậy, sống ngàn năm, hắn 'hưởng thụ' một loại cô độc mà hắn xem là đáng sợ nhất trên thế giới, một người nếu như nội tâm quá mức cô độc, rất dễ dàng bị suy sụp, tẩu hỏa nhập ma.
Tang Thiên đã tẩu hỏa nhập ma qua hai lần, đều là bởi vì không chịu đựng được cô độc, bị một loại tâm tình quái dị chiếm lấy nội tâm, làm cho hắn đại khai sát giới, thiếu chút nữa dánh mất đi chính mình.
Hai lần tẩu hỏa nhập ma, làm cho Tang Thiên liên tiếp bị bệnh cũ, một ngày không động thủ, cả người liền cảm thấy khó chịu, như bị lửa thiêu vậy, chỉ khi nào động thủ, thì một loại sát niệm quái lạ liền theo sát mà đến, cái này quả thực là cho Tang Thiên vô cùng khổ não, hắn cũng không muốn lại khởi động sát niệm, cũng không có tư tin dưới tình huống mất đi chính mình còn có thể tìm về lại chính mình.
Thầm mắng một tiếng, Tang Thiên tiến vào không gian hư cấu, dường như cố ý tìm một địa phương náo nhiệt.
"Người nầy thật lợi hại, đây là trận thứ mười rồi sao? Mười trận thắng liên tiếp, thật sự là nhân vật cấp thần tượng a!"
"Hoa Cương Thủ người nầy vốn rất lợi hại, ngươi không thấy với vừa rồi có một người có năng lực chiến đấu cấp ba cũng dễ dàng như ăn một bữa sao."
Hoa Cương Thủ đứng trên lôi đài, chiến khải hỏa diễm hoa lệ thậm chí rất là chói mắt, trên tay hắn cầm một thanh trường kiếm, quát.
"Kế tiếp, ai tới."
"Ta!"
Một chiến sĩ khải giáp đi lên quát:"Ta Hoa Cương Thủ hướng ngươi khiêu chiến."
Quỷ Ngữ Giả? Tên này như thế nào quen tai như vậy .
Tang Thiên cẩn thận nhớ lại một chút, hảo gia hỏa! Quỷ Ngữ Giả không phải là tên của Mạc Ngôn trong không gian hư cấu sao?