Ánh sáng bảy màu giống như một thác nước màu bạc từ trên hư không chậm rãi chảy xuống vậy, tràn ngập cả cánh cửa, giống như tiên cảnh nhân gian vậy.
Câu lạc bộ Vương Giả, Vương Giả Cư.
Niếp Thanh Vân một thân trường bảo cẩm y màu trắng, ngồi ngay ngắn trên ghế đá, khí chất nho nhã phảng phất như một trí giả nhìn thấu thiên cơ vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào ván cờ quái dị trên bàn đá do phù văn cấu thành, một hồi lâu, hắn chậm rãi vẽ lên trên hư không một bức tranh đầy phù văn, phù văn này do từng điểm tinh quang tạo thành, rồi sau đó tựa như một chiếc lá rơi vào trong ván cờ, trong nháy mắt, phù văn này liền biến mất không thấy bóng dáng.
"Ha ha ha! Biến số! Đại biến số!" (Biến số: chuyện xấu)
Trong hư không một giọng nói quái dị bén nhọn một lần nữa vang lên:" Niếp Thanh Vân ơi Niếp Thanh Vân! Ngươi lại sợ hãi! Ha ha ha! Ngươi có phải vẫn sợ hãi hay không? Ngươi lại sợ hãi! Ngươi nhất định lại sợ hãi! Ngươi không dám đối mặt với biến số này! Ngươi không dám! Thậm chí không dám rời khỏi Vương Giả Cư! Ha ha ha! Ngươi sợ cái biến số không biết này, ngươi lo lắng khi rời khỏi Vương Giả Cư sẽ bị hắn phát hiện! Ha ha ha."
Niếp Thanh Vân tựa như không có nghe thấy vậy tiếp tục nhìn chằm chằm vào ván cờ. Mà giọng nói bén nhọn kia vẫn tiếp tục truyền đến.
"Bất quá nước cờ lần này của ngươi đúng là rất hòan mỹ! Tựa hồ tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ngươi! Đâu tiền là dùng thủ đoạn mê hoặc Sở gia. Thậm chí không tiếc vận dụng chinh chiến vinh quang hô hào tất cả vinh quang kỵ sĩ trong Liên Bang bảo vệ Sở gia, hảo! Hiện tại vô luận là Cửu Thiên Các hay là Thánh Đường cũng không dám phát binh đối phó với Sở gia."
"Năm đó Wirral đại đế cùng Thánh Đường cùng Cửu Thiên Các có thù hận, ha ha ha! Nếu như Wirral đại đế sống lại, Thánh Đường cùng Cửu Thiên Các sẽ loạn lên, như vậy khoảng cách đến mục tiêu của người không phải càng ngày càng gần sao? Ha ha ha hiện tại Cửu Thiên Các cùng Thánh Đường đều không thể phát binh. Nếu như muốn ngăn cản Wirral đại đế sống lại, biện pháp duy nhất chính là vận dụng đại hình vũ khí viễn trình trực tiếp tiêu diệt Sở gia, bất quá..."
"Bất quá, sau khi Sở gia mở ra Xích Lưu Ly ảo trận. Vô số phú hào đều bị nhốt trong Sở gia. Đây là con tin hoàn mỹ cở nào chứ! Nếu như bọn họ dám sử dụng đại hình vũ khí trực tiếp tiêu diệt Sở gia, vậy vô số phú hào căn bản đều không thể trốn thoát, như vậy kết quả chỉ có một, quan bức dân phản, Liên Bang đại loạn, hảo! Rất là hay, như vậy, Cửu Thiên Các cùng Thánh Đường chỉ có thể trơ mắt nhìn Wirral đại đế sống lại thôi! Ha ha ha!"
"Không đúng! Ách nhĩ ma lạp trớ chú vốn không thể xác định, nói cách khác Wirral đại đế sống lại căn bản cũng không thể xác định, uh? Niếp Thanh Vân ơi là Niếp Thanh Vân! Rốt cuộc trong hồ lô của ngươi có chứa thuốc gì! Là người tạo ra tâm ma. Khoảng cách với tâm ma của ngươi càng ngày càng xa! Chỉ là đáng tiếc."
"Đáng tiếc! Đáng tiếc nơi này lại có một biến số ngươi không cách nào xác định! Ha ha ha! Niếp Thanh Vân, ngươi biết, biến số kia rất kinh khủng, ha ha ha! Ngươi biết, ngươi biết..."
Trang viên Sở gia, trung tâm biệt uyển.
Những phú hào tới tham gia hoạt động đấu giá lần này vẫn đang trầm mê trong buổi đấu giá kịch liệt, Trác Thanh nhìn Nhiễm Linh đối diện, lại nhìn về phía Tang Thiên, nhún vai, nói:" Không tin tôi sao? Xích Lưu Ly ảo trận của Sở gia sẽ lập tức mở ra, đến lúc đó sẽ không có ai ra vào được. Nếu muốn đi ra ngoài, trừ phi biết được quy luật vận hành ảo trận, ta cũng không biết được, bất quá khẳng định có người sẽ mang ta ra ngoài."
Nhiễm Linh không biết thật giả, nhìn chằm chằm Trác Thanh. Nhìn bốn phía xung quanh Trác Thanh.
Tang Thiên thoạt nhìn bộ dáng như không sao cả. Phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Nhiễm Linh nhìn mình. Hắn giải thích:" Một khắc lúc các người tiến vào trong Sở gia, đều đã bị nhốt vào Xích Lưu Ly ảo trận rồi. Vào lúc này đã không thể rời đi, vài phút nữa chỉ là từ bên ngoài không thể tiến vào được mà thôi."
Uh?
Trác Thanh nhẹ di một tiếng, giống như không thể xác định, rồi sau đó ngẩng đầu, cười nói nói:" Ngươi không phải đang nói giỡn chứ? Ta vừa rồi còn thấy có người rời đi mà?"
Nhiễm Linh nhíu mày nói:" Nếu như là có ảo trận thì ta đã phát hiện ra."
Tang Thiên quay lại liếc nhìn, nhỏ giọng nói:" Xích Lưu Ly ảo trận giấu ở bên trong thiết bị phản tiềm ần. Về phần các ngươi nhìn thấy có người rời đi, bọn họ cũng không phải là rời đi, mà là bị nhốt vào bên trong ảo trận."
Nghe vậy, Nhiễm Linh cùng Trác Thanh lập tức cận thẩn dò xét thiết bị phản tiềm ẩn, khoảng nữa phút sau. Sắc mặt của hai người đều biến đổi, trầm tư không nói.
"Có một đám người đang giết người Sở gia."
Tang Thiên nhíu mày giống như đang suy nghĩ về chuyện gì đó, âm thanh của hắn truyền vào trong tai Nhiễm Linh cùng Trác Thanh, hai nàng nàng hết sức khó hiểu, đang muốn hỏi, thì Tang Thiên một lần nữa nói:" Cục điều tra các ngươi lần này tổng cộng có bao nhiêu người trà trộn vào Sở gia?"
"Ba mươi hai người." Nhiễm Linh mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời lại.
"Đều ở chỗ này sao?"
Nhiễm Linh nhìn xung quanh, sau đó gật đầu.
"Đi theo ta." Tang Thiên đứng dậy, Nhiễm Linh đi sát theo, Trác Thanh đứng dậy còn muốn nói cái gì, nhưng lại thôi, chợt nhìn về tứ hợp viện phía sau đài cao, hừ lạnh nói:" Đám người Diệp Minh Hiên được lắm, dĩ nhiên ngay cả lão nương cũng dám lừa." Dứt lời, đi thẳng vào trong tứ hợp viện.
Sở gia chiếm diện tích tựa hồ còn lớn hơn khu quãng trường thành phố hơn ba phần, có vô số biệt uyển giống như mê cung vậy, đặc biệt là có các nhân viên của câu lạc bộ Tinh Thần đứng canh gác, ba bước một tốp mười bước một trạm canh, còn các con đường mòn thì có 4-5 người trong coi, đột nhiên. Từ bên trong bụi cỏ bên cạnh có 4-5 đạo thân ảnh bay ra. Tốc độ vô cùng nhanh, trong chớp mắt liền lao đến phía sau thủ vệ, trong nháy mắt. Bốn hộ vệ của Sở gia nằm nhuyễn trên mặt đất, bên cạnh bọn họ là bốn người mặc tây trang, mấy người trung niên liếc nhìn nhau, lấy ra một lọ thuốc nhỏ vài giọt lên bốn người hộ vệ đang hôn mê, vài giây say. Bốn gã hộ vệ liền hóa thành hư vô.
Trốn ở một góc bí mật gần đó Tang Thiên nhìn Nhiễm Linh. Lúc này trên khuôn mặt lãnh diễm của Nhiễm Linh lộ ra vẻ nghi hoặc, mờ mịt, nhỏ giọng nói:" Đây là người trong Tài Phán Sở, bọn họ tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Tài Phán Sở, là một bộ trong sáu bộ thần bí của chính phú Liên Bang, nhưng người biết được cái tên Tài Phán Sở này, trên thế giới lại có rất ít, nguyên nhân là, người gặp qua Tài Phán Sở đều đã chết, về Tài Phán Sở. Từ có một tiến sĩ điên từng công khai nói một câu đùa như thế này "nếu có một ngày ngươi thật sự nhìn thấy người Tài Phán Sở, chúc mừng ngươi, bởi vì ngươi đã bị siêu đại pháp luật trói buộc, chính phủ Liên Bang không thể không tiến hành thẩm phán hắc ám tử vong đối với ngươi."
Đích đích đích.
Nhiễm Linh lập tức bấm máy liên lạc.
"Tướng quân, Tài Phán Sở tại sao lại ở chỗ này?"
Khoảng tám giây say. Từ bên trong máy liên lạc mới vang lên âm thanh của người kia:" Nhiễm cục trưởng. Vấn đề này ngươi không cần biết."
Nhiễm Linh trong lòng biết phàm những nơi tài phán sở xuất hiện. Tất có tử vong, mà tử vong không phải chỉ có một người, nàng thầm hít một hơi một lần nữa hỏi:" Tướng quân, nhìn mời ngài nói cho ta biết nhiệm vụ của họ là gì."
"Ngươi không có tư cách biết, cục điều tra của các ngươi tạm thời ở tại chỗ đợi lệnh, còn nữa, Nhiễm cục trưởng. Nếu như lần sau có liên lạc ta hy vọng là ngươi báo cáo, chứ không phải hỏi, đây là cảnh cáo thứ nhất."
Nhìn máy liên lạc.
Nhiễm Linh nhìn như tĩnh táo, nhưng Tang Thiên có thể cảm giác được từ trong cơ thể Nhiễm Linh có một luồng di động, luồng di động tán loạn này bị Tu La Ý Nhiễm Linh tu luyện áp chế, cảm giác được một luồng khí mát lạnh từ bả vai truyền đến, luc này di động trong cơ thể Nhiễm Linh mới an tĩnh lại, mà cả người Nhiễm Linh giống như hư thoát vậy cả người đầy mồ hôi.
"Cảm ơn."
"Loại tình huống này của cô đã kéo dài bao lâu rồi?"
Nhiễm Linh thở gấp, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tang Thiên. Cũng không thấy nàng có động tác gì. Bộ trang phục màu đen công sở trên người liền biến mất, đổi lại là một sáo trang màu đen. "Bắt đầu từ hai năm trước."
"Vậy cô có biệt luồng dị động này là cái gì không?"
"Không rõ ràng lắm."
Tang Thiên biết luồng dị động trong cơ thể Nhiễm Linh chính là yêu nhan biến di, loại biến dị không biết này cũng hết sức đáng sợ, Tang Thiên đang cân nhắc xem có nên nói cho nàng hay không, lúc này đột nhiên có ba đạo âm thanh truyền đến. Nhíu mày lại, thân ảnh trong nháy mắt biến mất.
"Nhiễm cục trưởng, đã lâu không gặp."
Tiếng xé gió vang lên, người đến.
Một nhóm ba người, cầm đầu là một người mặc áo khoác mà đen. Chân mang giày da, hai tay mang bao tay, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ cười ôn hòa, dẫn đầu đi tới, đưa tay phải ra. Là một cái bao tay màu đen đặc biệt. Nhiễm Linh không có ý muốn bắt tay, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử đối diện, nàng biết người này, người này là một trong những đội trưởng của Tài Phán Sở, Hoang Giảo, một người thần bí khó lường giết người như ma, là cao thủ có tạo nghệ thâm hậu trong lĩnh vực ám sát, người này đến vô ảnh đi vô tung. Nhiễm Linh từng tận mắt nhìn thấy Hoang Giảo trong ba chiêu giết chết một cao thủ cấp 9, có thể tưởng tượng được thực lực kinh khủng đến bao nhiêu.
Nhìn thấy Nhiễm Linh không có ý bắt tay, Hoang Giảo cũng không có chút tức giận nào, ngược lại ý cười trên mặt càng đậm, đi tới phía trước, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Nhiễm Linh, cười nói:" Cô vẫn xinh đẹp như vậy."
Khi bàn tay hắn vừa chạm đến khuôn mặt của Nhiễm Linh, Nhiễm Linh trong nháy mắt liền bị nghiền nát. Nguyên lai đây chỉ là một đạo tàn ảnh, Nhiễm Linh chính thức đã sớm cách ra hắn ba bước, Hoang Giảo khẽ cười nói:" Ha ha, cho dù sờ được tàn ảnh của cô thôi đối với tôi mà nói cũng vô cùng hạnh phúc rồi."
Người Nhiễm Linh không thích nàng sẽ không bao giờ nói ra một chữ, lúc nàng muốn rời đi, âm thanh của Hoang Giảo từ phía sau truyền đến.
"Có muốn biết nhiêm vụ lần này của Tài Phán Sở chúng ta không."
Nhiễm Linh không có dừng lại, tiếp tục rời đi.
Mà thanh âm của Hoang Giao một lần nữa vang lên:" Nhiệm vụ lần này vô cùng khó khăn, cho nên đội thứ bảy của chúng ta toàn bộ xuất động, mà Nhiễm Linh lần này chỉ là ám sát năm người mà thôi, một trong những người đó ta nghĩ Nhiễm cục trưởng hẳn là rất có hứng thú với một người. Tên của nàng là Tô Hàm."
Giọng nói vừa dứt, Nhiễm Linh dừng lại.
Nhiễm Linh không có xoay người, cũng không có hỏi, chính là cứ đứng như vậy.
Hoang Giảo ngửa đầu nhìn mặt trời giữa trưa một cái, nói:" Ta không biết Nhiễm cục trưởng cùng Tô Hàm rốt cuộc có quan hệ gì, bất quá ta xin khuyên Nhiễm cục trưởng, không nên cố gắng thử làm mấy chuyện ngu ngốc, như vậy không chỉ làm cho cô mất đi cái chức phó cục trưởng cục điều tra, rất có thể còn vì vậy mà mất mạng."
Dừng một chút, lại nói:" Lần này ta nhận được nhiệm vụ này. Ta nghĩ Nhiễm cục trưởng hẳn là rất rõ ràng có đại biểu cho cái gì."
Nhìn thấy Nhiễm Linh tiếp tục rời đi, sắc mặt Hoang Giảo nhất thời phẫn nộ, quát lạnh:" Nhiễm Linh, nếu cô đồng ý mở miệng cầu xin ta, ta sẽ..." Hắn còn chưa nói xong, Nhiễm Linh đang đi đột nhiên xoay người lại, ý cười trên mặt Hoang Giảo một lần nữa xuất hiện, chỉ là trong nháy mắt liền biến mất.
Bịch một tiếng một gã hắc y nhân Tài Phán Sở trong nháy mắt bị Nhiễm Linh biến thành huyết vụ.