Đại Hiển thánh tăng đột nhiên xuất hiện quả thật khiến cho không ít người bị rung động, cái tên phật sống, hành y cứu thế, phổ độ chúng sanh, không người nào không kính ngưỡng, có người từng may mắn thấy qua Đại Hiển thánh tăng một lần, mà có phần lớn người là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vị thiên nhân trong truyền thuyết của Liên Bang.
Đại Hiển thánh tăng mặt mày hiền hậu, mặc một thân tăng bào màu trắng giờ phút này càng có vẻ thần thánh hơn, giọng hắn vừa vang lên ý báo mọi người đình chỉ ồn ào, hai tay tạo thành chữ thập nhìn Vũ Văn Kỳ Lạc, nói:" Không nghĩ tới đúng là Vũ Văn thí chủ tự mình hàng lâm, Bát Giác Cao Tháp ta không thể kịp thời nghênh đón, xin Vũ Văn thí chủ thứ tội." "Ha ha." Vũ Văn Kỳ Lạc cười nói:" Đại Hiển thánh tăng không cần đa lễ."
Đại Hiển thánh tăng nhìn về phía đám nguời Nhan Phi, Phong Nhàn đối diện, đi tới phía truớc, nói:" Các vị có thế nghe bần tăng nói một câu không”"
Nhan Phi đối với Bát Giác Cao Tháp không có gì hảo cảm, mặc kệ là Bát Giác Cao Tháp tại vô tận thế giới hay là Bát Giác Cao Tháp tại thế giới này, nàng đều không thế nào thích, nhất là nhìn mấy tên tăng lữ khoác cái vẻ ngoài thần thánh đem cờ hiệu vận mệnh ra lừa gạt thế nhân. "Thánh Diệu chi quang chính là thiên mệnh, thiên mệnh chính là như thế, xin chứ vị không nên cố gắng ngăn cản, để tránh tổn thuơng người vô tội."
Đại Hiển thánh tăng chắp hai tay tạo thành chữ thập, cúi đầu mà đứng, quanh người có chút bạch quang, chính bạch quang này phát ra khí thế thần thánh cường đại, khiến cho đám người Phong Nhàn không thế cúi đầu trước khí thế áp bách cường đại này. "Ngươi là khổ tăng nói chuyện không biết mâu thuẫn sao."
Trong sân cũng chỉ có Nhan Phi là không có bị khí thế thần thánh của Đại Hiển thánh tăng ảnh hưởng, thần sắc của nàng lạnh nhạt, hai mắt bình tĩnh nhìn Đại Hiển thánh tăng, nhẹ giọng nói:" Nhân linh thủ cửu châu, nhân linh tán, yêu ma loạn, cửu hợp địa khí thủ nhân linh, cửu hợp phân, địa khí đảo chuyển, nhân loại diệt vong, nếu như nhân linh địa khí mở ra, nhân loại cũng diệt vong, ngươi còn nói chuyện vô tội gì? "Vận mệnh chi thượng." Đại Hiển thánh tăng than một tiếng, lại nói:" Vị này nói như vậy chính là Nhan Phi thí chủ sao?"
"Làm sao." Bổn tôn của Nhan Phi chính là cao thủ cấp thiên nhân đã mở ra ngũ luân, mặc dù hiện tại chỉ là phân thân của nàng, nhưng cũng không có nghĩa là những thứ chó mèo này có thế áp bách được.
Đại Hiển thánh tăng đang suy đoán vì sao Nhan Phi này không bị khí thế thần thánh của mình ảnh hưởng, nhìn thấy Nhan Phi thong dong lạnh nhạt trả lời như vậy, hắn cũng không có muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, nói:" Nhân linh mỡ, địa khí phân, Thánh Diệu chi quang hàng lâm, tịnh hóa thế nhân." ''Tịnh hóa thế nhân? Tại sao lại tịnh hóa?'’ Nhan Phi liến tiếp hỏi:" Hủy diệt cũng có thế gọi là tịnh hóa sao?” "Vận mệnh chí thượng, chúng sanh bình đẳng, truớc vận mệnh, sinh cũng chính là tử, tử cũng chính là sinh, còn đây là tịnh hóa thế nhân, Nhan thí chủ sao có thế nói là hủy diệt?" "Oh, phải không? Nguyên lai trong mắt Bát Giác Cao Tháp các ngươi hủy diệt chính là tịnh hóa.” "Bần tăng mặc dù nhìn không ra thí chủ, không biết thí chủ là nguời phương nào, nhưng chắc Nhan thí chủ cũng biết vận mệnh chí thượng, xin Nhan thí chủ không nên ngăn cản để tránh trở thành mệnh tội chi phạm.”
"Ngươi cũng dùng mệnh tội chi phạm để áp chế ta, vận mệnh nguơi biết được bao nhiêu, nếu như Thánh Diệu chi quang chính là thiên mệnh của thế giới này, nguơi cũng chỉ là thuận thiên mệnh mà làm thôi, mà chúng ta là nghịch thiên mệnh, chuyện thiên mệnh, có thuận thì có nghịch, thuận nghịch đều là pháp tắc của vận mệnh, há có mệnh tội chi phạm."
Thanh âm của Nhan Phi trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, nhưng làm cho Đại Hiển thánh tăng biến sắc, hắn nhìn không thấu Nhan Phi, vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc, mà giờ phút này lại nghe Nhan Phi nói ra pháp tắc của vận mệnh như vậy thì càng làm cho hắn kinh ngạc không thôi, thậm chí không thế tin được.
Nhan Phi đến từ vô tận thế giới, hơn nữa xuất thân từ đại tông môn Thiên Tiêu tông, tự nhiên là biết một ít bí văn.
Thiên nhân tu luyện chính là cửu luân trong cơ thế, lấy được lực luợng của Thiên địa, tu lục cảnh, ngộ chính là pháp tắc của Thiên địa, chỉ tiếc là Thiên địa có vạn pháp, nhưng lại không có người nào có thế lĩnh ngộ, không có điển tịch, không có kinh nghiệm của tiền nhân, mọi người chỉ có thế tự tìm tòi trên con đường lục cảnh, nhưng mà, tại vô tận thế giới có một loại tồn tại đặc thù, bọn họ tự xưng mà mệnh đồ, ngộ chính là vận mệnh pháp tắc.
Thiên địa có vạn pháp, vận mệnh chỉ là một trong số đó, càng đặc thù chính là, tại vô tận thế giới chỉ có pháp tắc của vận mệnh là đầy đủ,hơn nữa còn có điển tịch có thế tìm hiểu, khổ tăng Bát Giác Cao Tháp chính là một trong số mệnh đồ đó.
Nhưng mà, tại vô tận thế giới, có nguời gia nhập hàng ngũ mệnh đồ, tìm hiểu vận mệnh pháp tắc, thay thiên hành đạo, trái lại, cũng có người tự mình tìm tòi trên con đường lục cảnh.
Nhan Phi từng gặp mặt Diệu Thiện thượng sư, hơn nữa trong tay nàng cũng có cửu long gián do Diệu Thiện thượng sư tặng cho, khi có thế hơi hiểu rõ vận mệnh, thì nghịch thiên mệnh cũng thuận thiên mệnh đều là pháp tắc của vận mệnh, không có mệnh tội chi phạm, chỉ có chính thức là nguời nghịch thiên sửa mệnh, xúc phạm vận mệnh pháp tắc, thì mới có thế dẫn đến vận mệnh thẩm phán, về phần nghịch Thiên sửa mệnh là làm cái gì Nhan Phi không biết, nhưng có thế xác định, như Tang Thiên, trực tiếp đánh chết cửu long gián sứ hóa thân của thần thánh, tuyệt đối là xúc phạm vào vận mệnh pháp tắc. "Không nghĩ tới thế giới này còn có bậc cao nhân như Nhan thí chủ, thứ cho bần tăng ánh mắt thấp kém, không biết sư môn của Nhan thí chủ ở đâu."
Đại Hiển thánh tăng cho dù nhìn không thấu Nhan Phi, nhưng cũng không có để trong lòng, nhưng giờ phút này khi nghe Nhan Phi hiểu biết vận mệnh pháp tắc như vậy, điều này làm cho hắn rất rung động, hắn không thế hiểu, thế giới này ngoại trừ Bát Giác Cao Tháp dĩ nhiên còn có những người khác hiểu được vận mệnh pháp tắc.
Vũ Văn Kỳ Lạc bên cạnh cũng nhíu mày, khi hắn hàng lâm xuống nơi này, ánh mắt của hắn vẫn trấn định nhìn Nhan Phi, hắn không có bắt cứ động tác gì, cũng là bởi vì không nhìn thấu Nhan Phi. "Nhan Phi? Ta thật cũng muốn nhìn môt chút một nhân loại nhỏ bé như ngươi thì có bản lãnh gì ngăn cản bổn tôn." Vũ Văn Kỳ Lạc đi tới phía truớc, bạch quang quanh người phát ra, khí thế cường đại của Thiên nhân bộc phát, nội tâm đám người Phong Nhàn, Lâm Mỗ Mỗ đều trầm xuống, đều xuất ra khí thế mà bản thân tu luyện để ngăn cản, nhưng đều phí công, bởi vì khí thế Thiên nhân của Vũ Văn Kỳ Lạc cường đại quá mức, làm cho mọi người khống ngừng lùi về sau.
Chỉ có Nhan Phi là đúng yên bất động, dù đây chỉ là phân thân của nàng, nhưng linh hồn của nàng lại ẩn dấu bên trong, linh hồn cùng bổn nguyên của nàng ngay lúc này đều ở đây. "Oh?" Vũ Văn KỲ Lạc có chút kích động, giơ ngón trỏ chỉ về phía Nhan Phi, lập tức xuất hiện quang mang chói mắt, quang mang hình chữ thập bắn tới.
Nhan Phi vung tay phải lên, hu không vẽ một cái, vù vù một tiếng, ánh sáng nhạt chợt lóe lên, hình thành một mặt thủy kính, ánh sáng chữ thập kia đánh lên mặt thủy kính phát ra tiếng vang ba ba, ngay lúc đó, chữ thập cùng thủy kính đồng thời biến mất.
"Khí thế thật cổ quái.” Vũ Văn Kỳ Lạc chắp tay mà đứng, nhìn Nhan Phi, quát lên:" Ngươi, rốt cuộc là ai." Vũ Văn Kỳ Lạc có thế cảm nhận được tu vi của Nhan Phi nhiều nhất cũng chỉ là chuẩn Thiên nhân, nhưng bên trong năng lượng của nàng lại ẩn chứa một loại khí thế cường đại quái dị, Nhan Phi im lặng không nói, đột nhiên, nàng biến sắc, lập tức vỗ vỗ bộ ngực, đát đát đát không ngừng lui về phía sau. "Nhan cô nương!" Lâm Mỗ Mỗ tiến lên đỡ.
Nhan Phi sắc mặt tái nhợt đến khó coi, trước ngực vừa nóng lại vừa đau, cả người không còn chút sức lực nào, trong đầu một mảnh kỳ ảo, lại là cái cảm giác này, lại là thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, tích vô nhan...tích vô nhan...tích vô nhan, ba chữ này không ngừng vang lên trong đầu của nàng, so với lúc trước càng thêm trầm trọng hơn.
"Vốn tuởng rằng ngươi có vài phần bản lãnh, không nghĩ tới cũng chỉ có thế, không biết lượng sức." Vũ Văn Kỳ Lạc khinh miệt cười, nhìn trăng tròn trên bầu trời, chỉ còn một chút thời gian nữa là trăng sẽ hoàn toàn tròn, bất quá, hắn đã không thể chờ được nữa, cả người nhảy lên. Cùng lúc đó, vù vù vù! sáu đạo thân ảnh cùng nhau phóng lên, chính là sáu vị sư huynh đệ Phong Nhàn. "Bằng vào đám kiến hôi như các ngươi cũng dám ngăn cản bổn tôn! Không biết lượng sức!"
Vũ Văn Kỳ Lạc vung hai tay lên, đánh ra một thủ thế quái dị, nhất thời quang mang bành truớng, đem sáu người Phong Nhàn vây quanh, quơ vũ khí trong tay, cùng giao chiến với Vũ Văn Kỳ Lạc, ngắn ngủi trong mấy giây, vô số công kích từ phía Vũ Văn KỲ Lạc đánh tới, làm cho kẻ khác kinh ngạc chính là, công kích của hắn đều bị sáu người Phong Nhàn ngăn cản.
"Oh? Đây là pháp trận Tiết Đông vệ dạy các ngươi sao? Hanh!"
Sáu nguời Phong Nhàn vây quanh Vũ Văn Kỳ Lạc, nhìn kỹ có thể thấy được thân ảnh bọn họ biến ảo khó lường, bộ pháp mê hoặc, giống như hư như thật, làm cho nguời ta không thể nhận ra, Vũ Văn KỲ Lạc mỗi lần lao ra ngoài, nhưng đều bị chặn lại, điều này làm cho Vũ Văn Kỳ Lạc rất là tức giận, nhưng trong lúc nhất thời hắn không có cách nào phá trận này, ba phút đồng hồ trôi qua, Vũ Văn KỲ Lạc vẫn bị gắt gao vây kín.
“Tiết Đông Vệ quả nhiên là kỳ tài ngút trời, dĩ nhiên có thế nghĩ ra trận pháp cao minh như vậy." Đại Hiển thánh tăng cũng nhìn ra trận pháp do sáu nguời Phong Nhàn tạo ra tương đối đặc thù, hắn đi tới, lắc mình tiến vào trong trận pháp, thấp giọng nói:" Vũ Văn thí chủ, nơi này giao cho bần tăng, thí chủ đi đi." Dứt lời, hai tay hắn tạo thành chữ thập, quanh nguời xuất hiện quang mang màu vàng.
Nhìn thấy Vũ Văn Kỳ Lạc lao ra khỏi pháp trận, Phong Nhàn giận dữ. "Đại Hiển, ngươi mà cũng là phật sống hả!" "Đại Hiển, ngươi là tên con lừa ngốc giả nhân giả nghĩa!" Đại Hiển thánh tăng tương đối lãnh đạm, bình tĩnh, thấp giọng nói:" vận mệnh chí thượng, thí chủ xin hãy tuân theo."
Lao ra pháp trận, nhảy lên trên không, Vũ Văn Kỳ Lạc giận dữ, không có nhắm về phía câu lạc bộ Yêu Nguyệt, mà lao ngược về phía đám người Phong Nhàn. "Hiện tại bổn tôn cho các ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch tuyệt đối!"
Chỉ thấy hắn lăng không đánh ra một chưởng, năng lượng cường đại của bạch quang giống như hoa sen nở rộ ra giữa pháp trận, năng lượng bạch quang đem sáu người Phong Nhàn quay quanh, bang bang bịch! sáu người Phong Nhàn cả người chấn động, miệng phun máu tuơi, rơi xuống mật đất, không ngừng lui về phía sau.
Vũ Văn Kỳ Lạc mới vừa rồi đã đánh mất hết mặt mũi, lúc này chỉ muốn giết chết sáu nguời Phong Nhàn, mà lúc này, Đại Hiển thánh tăng lại đứng ra nói:" Vũ Vẫn thí chủ xin lấy đại sự làm trọng, không nên đã thương nguời vô tội."
Vũ Văn KỲ Lạc hừ lạnh một tiếng, lúc này mới dừng tay, hắn một lần nữa nhảy lên, vung hai tay lên, hai tay bắt đầu vẽ lên trên hư không một đám phù văn, những bức tranh phù văn này vừa xuất hiện, lập tức bay xuống bốn phía câu lạc bộ Yêu Nguyệt phía dưới, khi đám phù văn này xuất hiện dưới chân câu lạc bộ Yêu Nguyệt, trận pháp thủ hộ này dĩ nhiên xuất hiện dao động quỷ dị, chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Christine đang bị hai nguời nam nhân mặc phong y giữ lấy ngang đầu hét lớn. “Nhan Phi, nhanh để cho các nàng rời khỏi câu lạc bộ Yêu Nguyệt, Vũ Văn Kỳ Lạc đang sử dụng địa diễn phá hủy câu lạc bộ Yêu Nguyệt! Trận pháp thủ hộ của câu lạc bộ Yêu Nguyệt căn bản không thể thủ hộ!"
Ngay lúc này, Nhan Phi vữa trải qua sự hành hạ của âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ bên trong đầu, cả người không còn chút sức lực nào, nàng cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy phù văn dưới chân câu lạc bộ Yêu Nguyệt, vung tay lên, xuất ra một bức phù văn, phù văn bay xuống trên thủ hộ trận pháp câu lạc bộ Yêu Nguyệt, liền xuất hiện một âm thanh chấn động.
Cảm nhận được hàm nghĩa ẩn chứa bên trong phù văn, đám người Lam Tinh, Tiết Thiên Diệp vốn đang đứng bên trên các vị trí phù văn của câu lạc bộ Yêu Nguyệt lập tức từ bên trong thủ hộ trận lao ra, đứng bên cạnh Nhan Phi. "Đại tỷ, chị thế nào rồi..." "Nhan tỷ tỷ..." Nhan Phi lắc đầu, quay lại hỏi Christine. "Hắn làm sao biết được địa điễn của Prague các ngươi."
"Hắn là...hắn là...hắn là ngàn năm thế gia, hậu duệ của Nhân Hoàng Vũ Văn Sí.’’