Mục lục
[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng không hẹp trên đại lộ, Tô Hàm điều khiển chiếc xe yêu thích của mình chạy trên đường. Nàng có vẻ rất hưng phấn, trong đôi mắt lóe lên sự giảo hoạt, nhìn Tang Thiên ngồi bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì, trong lòng thầm nghĩ: “hừ hai lần cự tuyệt thẳng thừng như vậy, bổn cô nương còn thực sự cho rằng ngươi rất cao thượng cơ, không ngờ cũng giống như những tên nam nhân khác đều là mặt người dạ thú, thấy bổn cô nương mới ám chỉ, đã lập tức đồng ý rồi, đúng là đồ cầm thú”

“Nhưng…hừ hừ, lần này bản cô nương hi sinh nhan sắc dụ dỗ tên tiểu tử ngươi, đợi đến lúc ngươi khóc đi. Lần này không lôi mười tám đời tổ tiên nhà ngươi ra, bản cô nương sẽ không mang họ Tô nữa!”

Tang Thiên nhìn qua cửa kính ở hai bên xe, đột nhiên hỏi, “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Uống rượu, thế nào?” Tô Hàm đã thay một bộ nữ trang thời thượng, lúc quay đầu, vài sợi tóc bị gió thổi bay trên gương mặt, nhìn thật mê hồn người.

“Được, đi uống ở đâu?” Tang Thiên có chút sốt ruột, ít nhất truyền đến tai Tô Hàm cũng là loại cảm giác này

Hừ! Quả nhiên là cầm thú! Vừa nghe tới uống rượu, lập tức trở lên hưng phấn

" Thiểm Thước."

“Thiểm Thước, đó là chỗ nào?”

“Là nơi uống rượu ha ha”

"Thiểm Thước là tên của một quán rượu. Trong thành Vũ Dương cũng được coi là một quán khá xa hoa, đồng thời cũng là một trong những quán náo nhiệt nhất, càng là thiên đường ban đêm của giới trẻ.

Âm nhạc bốn phía, những vũ nữ xinh đẹp, rất nhiều tuấn nam mỹ nữ đang ở thế khiêu vũ, đứng chính giữa quán rượu Thiểm Thước, dường như đứng trong hư không, lại dường như đứng trên mặt biển, từng bước có thể quay tròn, ngôi sao trên trời, tràn ngập những nam nhân mang hơi thở dã thú, cơ thể cường tráng, bên cạnh là hơi thở của các cô gái xinh đẹp, ngẩng đầu, tứ chi mở rộng.

Đây là bối cảnh trang sức giả tưởng nổi danh hiển hách “nữ thần và dã thú”, nghe nói năng lực tiêu hao cực kỳ khủng khiếp.

Tang Thiên trong thời gian rất lâu rất lâu, không lui tới những chỗ tiêu khiển thuộc về đám thanh niên, ngồi trên chiếc ghế sofa sa hoa không biết làm bằng chất liệu gì, hé mắt nhìn bốn phía xung quanh.

“Sao thế? Lần đầu tiên tới đây sao?” Tô Hàm dường như thật sự vui vẻ vẫy vẫy tay, nói với nhân viên phục vụ bên cạnh “cho một tá Đạp tuyết”

Nhân viên phục vụ nghe thấy mỹ nhân này muốn một tá Đạp tuyết kinh hãi không thôi. “Đạp Tuyết” chính là loại rượu mạnh nhất ở đây. Người bình thường uống hai bình đã không đứng vững, dũng cảm lắm cũng chỉ uống được ba bốn bình mà thôi. Vậy mà mỹ nhân này lại gọi một lúc một tá.

“Uh, chính xác là lần đầu tiên”

Nhân viên phục vụ mang một tá chín bình rượu “Đạp Tuyết” màu đen tới, Tô Hàm mở nắp, hơn nữa lại chủ động nghiêng người tới cạnh Tang Thiên

“Chúng ta là lần đầu tiên cùng nhau uống rượu?” Tô Hàm hất đầu, ý nghĩa sâu xa muốn nói: “Chẳng nhẽ ngươi không có gì cần nói với ta sao?” Không thể không nói, hôm nay Tô Hàm trang điểm có chút diễm lệ động lòng người, vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là chớp đôi mắt hàm ý nhìn Tang Thiên rõ ràng như mê hoặc.

Tang Thiên lắc lắc đầu, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, Tô Hàm bên cạnh vẫn chớp hai mắt nhìn. Thấy Tang Thiên uống cạn cốc rượu mà vẫn không để lộ vẻ bất ổn nào, trong lòng Tô Hàm vô cùng vui sướng, hai mắt giảo hoạt chớp chớp.

Hô! Tên tiểu tử này hình như không biết cách uống, nói như vậy bước thứ nhất của bản cô nương đã thành công rồi sao?

Bổn cô nương chỉ là cho thêm chút gia vị vào “Đạp tuyết”, hắn uống cả rồi, cũng không cảm thấy điều bất ổn nào, ha ha, đợi đến lúc về nhà, hai bình K8 hắn càng không thể nếm ra được.

Nghĩ tới hai bình K8, Tô Hàm lại nhớ tới đại tỷ. Đại tỷ đã từng nói, người uống K8 không còn bất kỳ bí mật nào. Tô Hàm đã tận mắt chứng kiến uy lực của K8. Lúc đó đến cả nhị tỷ là cao thủ mà uống K8 cũng không thể giữ được bí mật của chính mình. Nghĩ tới lát nữa có thể biết được bí mật của tên Tang Thiên đáng chết này, Tô Hàm vô cùng hưng phấn, hận không thể đưa luôn đưa Tang Thiên về nhà.

Nhưng vẫn may, nàng vẫn còn lý trí, để tên tiểu tử Tang Thiên không sinh lòng hoài nghi, trước hết phải chuốc cho hắn ngà ngà say, sau đó… sau đó bản cô nương sẽ dụ dỗ, dụ dỗ tên cầm thú này, uh uh, cứ làm như vậy đi.

Hai người không hề nói chuyện, xác thực nên nói là Tô Hàm đang tự nói với chính mình, Tang Thiên thỉnh thoảng đáp lại vài câu

“Tô Hàm?”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Hàm ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào thanh niên mặc đồ tây màu trắng đứng đối diện, thanh niên này ước chừng hai sáu hai bảy tuổi, khuôn mặt có chút anh tuấn, khí chất cũng bất phàm.

“Vương Hạo sư huynh? Sao huynh lại ở đây?”

Tô Hàm dường như quen hắn, vẻ mặt hình như cũng vô cùng bất ngờ.

“Không ngờ đúng là cô, ta còn cho rằng mình nhận nhầm người cơ”. Vương Hạo mỉm cười bưng một ly rượu màu hồng, cười nói: “ Không ngờ viện trưởng mỹ nữ của học viện quân sự Phương Đông cũng thỉnh thoảng tới quán rượu này.”

“Ngươi không phải là muốn giễu cợt ta đấy chứ?”

“Ta nào dám cười chê cô, liên lạc với cô rất nhiều lần, cô đều bận rộn, cô thật không nể mặt kẻ làn sư huynh ta đây” Nói xong, ánh mắt Vương Hạo nhìn sang Tang Thiên bên cạnh Tô Hàm, trong lòng có chút tò mò hỏi “Vị này là…”

“Huấn luyện viên của học viện chúng tôi, Tang Thiên”

Tô Hàm lại giới thiệu với Tang Thiên, “Đây là sư huynh ta tại Thánh đường, Vương Hạo”

“Tang Thiên?” Vương Hạo bỗng cảm thấy cái tên này nghe rất quen, đột nhiên nghĩ ra, lập tức giật mình, “Thì ra vị này là huấn luyện viên Tang của đội Thiên Kiêu Mộng, nghe nói huấn luyện viên Tang tới từ cấm cố chi địa, hơn nữa vài ngày trước ở Saint Roland thi triển oai hổ gầm làm hôn mê vạn người, còn đả thương viện trưởng Saint Roland Charles, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Tang Thiên không có thói quen chào hỏi người lạ, sống hơn nghìn năm, quan hệ trước mắt hắn chỉ là cặn bã, càng không cần phải khách sáo với ai, gật gật đầu, đã coi như là lịch sự cơ bản rồi, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Thấy thái độ lạnh nhạt của đối phương, Vương Hạo không chỉ nhíu nhíu mày mà thần sắc cũng có chút nghi hoặc, sau đó tức giận, quay người biến mất.

Thấy cảnh đó, Tô Hàm lập tức nói: “Sư huynh Vương Hạo, hình như ta nhớ ngươi không thích những nơi như thế này lắm, sao hôm nay lại….”

“Ồ ha ha, ta và một người bạn đang bàn chút chuyện”. Vương Hạo cười quay người lại, chỉ người bạn của mình. Thấy bạn mình ngoắc tay, hắn nói: “Xem ra bạn ta chờ đã sốt ruột rồi, vậy ta không quấy rầy hai người nữa”

Vương Hạo rời đi, Tang Thiên hỏi: “Sư huynh thánh đường? Thánh đường không phải là một cơ cấu đặc thù của liên bang sao?” Trong ấn tượng của Tang Thiên, sau lần thứ bảy hắn tái sinh không lâu, liên bang thành lập thánh đường, lúc đó cách đấu thể thuật đã bắt đầu trở lên thông dụng, mà thánh đường cũng coi như thánh địa cao nhất của cách đấu thể thuật.

Tô Hàm tức giận quăng cái nhìn xem thường về phía hắn, “Có lúc thật sự hoài nghi ngươi có phải là người hiện đại hay không, đến những kiến thức thông thường cơ bản nhất cũng không biết. Thánh đường mặc dù là cơ cấu đặc thù của liên bang, nhưng bắt đầu từ tám mươi năm về trước, ba năm một lần Thánh đường đều sẽ thu nhận 16 học sinh trung học xuất sắc tiến hành dạy cách đấu thể thuật trong ba năm”

Nhấm một ngụm Đạp tuyết, Tô Hàm hé môi, “Ta là chiến sĩ đời thứ 24 của Thánh đường, Vương Hạo là đời thứ 23 của Thánh đường, lúc ta gia nhập Thánh đường, hắn đã sắp tốt nghiệp rồi.”

Tang Thiên lại liên tục hỏi mấy vấn đề liên quan tới Thánh đường, Tô Hàm đều giải đáp rất chi tiết, hơn nữa mỗi lần trả lời câu hỏi đều cạn chén với Tang Thiên, mà Tang Thiên cũng vô cùng sảng khoái, cứ Tô Hàm đưa đến là không cự tuyệt.

Nhìn Tang Thiên lại uống một hơi cạn sạch ly rượu “Đạp tuyết”, trong lòng Tô Hàm quả thực rất vui mừng.

Đạp tuyết cộng thêm “gia vị” của bổn tiểu thư, hừ hừ, Tang Thiên, lần này ngươi chết chắc rồi.

Một tá rượu Đạp tuyết rất nhanh đã được hai người giải quyết gọn, trong đó Tang Thiên uống bảy bình, Tô Hàm chỉ uống hai bình.

Tang Thiên đã say chưa, Tô Hàm không biết, nàng chỉ cảm thấy mình có chút chóng mặt, nhưng ý thức vẫn coi như tỉnh táo, hung hăng giữ trán mình, không chỉ âm thầm tự trách, đáng chết! Sao ta lại uống hai bình, trời ơi, tên tiểu tử kia uống bảy bình, hắn hiện giờ chắc là say rồi.

Nhưng, vì kế hoạch tối nay, Tô Hàm cho dù cắn rằng cũng muốn tiếp tục kiên trì.

Lúc này, ngồi trên ghế sofa cách đó không xa Vương Hạo đang thưởng thức ly rượu hồng. Ngồi bên cạnh hắn là một thanh niên trạc tuổi hắn, nhìn thanh niên này có vẻ rất bình thường, nhưng hắn ngồi đó toàn thân lại toát lên cỗ khí chất âm nhu, đặc biệt là đôi mắt, trong không gian hư ảo lại càng có vẻ kỳ dị khác thường.

“Người vừa rồi nói chuyện với ngươi là ai vậy, nhìn cũng rất được”

“Uh?”

Vương Hạo nhìn Tô Hàm phía xa, lại nhìn người bạn của mình, nói: “Bổn Sâm Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chú ý tới cô ta, nếu không hậu quả ngươi khó lòng mà tưởng tượng được”

“ha ha” Bổn Sâm cười, thản nhiên nói: “Nhưng ta lại rất muốn biết rốt cuộc là ai có thể khiến cho Vương Hạo ngươi lại nói ra những lời này”

“Tô Hàm, phó hiệu trưởng học viện quân sự Phương Đông”

“Chỉ là một phó hiệu trưởng mà thôi” ngôn từ Bổn Sâm tràn ngập vẻ khinh thường.

“Ta và cô ấy đều là chiến sĩ Thánh đường”

“Chiến sĩ thánh đường?” Bổn Sâm cười cười, “Điều này cũng có thể chứng minh thực lực của cô ta không tầm thường mà thôi, huống hồ, ta rất chi là thích những phụ nữ nóng bỏng, chỉ có vậy mới đủ mùi vị”

“Ha ha”, Vương Hạo cười nhạt, “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, cô ta sau khi tốt nghiệp ở Thánh đường biến mất ba năm, sau khi ta biết được tin tức của cô ta, thì cô ta đã là phó hiệu trưởng của học viện quân sự Phương Đông rồi, ngươi nên biết sau khi tốt nghiệp ở Thánh đường mà biến mất điều đó có ý nghĩa gì đúng không?”

“Oh, ý ngươi là cô ta được sáu bộ thần bí của liên bang lựa chọn” Bổn Sâm cười nói, “Sáu bộ thần bí trừ cục điều tra T1, bộ đội T9, trọng tài T4, ba bộ còn lại cũng chỉ là trọng xem không trọng dụng mà thôi.”

“Vậy ngươi có bản lĩnh có thể đi thử xem, xem Thiên Phạt các ngươi có thể đấu được sáu bộ thần bí của liên bang không

“Ha ha” Bổn Sâm mỉm cười, không nói gì.

“Nói đi, ngươi tìm ta rốt cuộc có việc gì?” Vương hạo và Bổn Sâm mấy năm về trước cũng coi như bạn tốt, nhưng từ khi Bổn Sâm gia nhập Thiên Phạt, cả người đều trở lên lòng dạ độc ác, nếu như không niệm tình cũ, Vương Hạo sẽ không đến.

“Ha ha trận đấu giữa chúng ta lúc chiều, ngươi thấy thế nào?”

Vừa nghĩ đến trận chiến với Bổn Sâm lúc chiều, Vương Hạo liền cảm thấy vô cùng kỳ dị, ngày trước Bổn Sâm trước mặt hắn đi không quá ba chiêu, vậy mà hiện giờ đã có thể đánh ngang sức với hắn, điều này không thể không làm cho Vương Hạo khiếp sợ.

“Xem cái này nữa”

Bổn Sâm mang nụ cười âm lãnh, giơ tay phải ra, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu xanh vô cùng kỳ dị.

“Đây là…”

Vương Hạo vô cùng ngạc nhiên, không thể tin những gì nhìn thấy từ Bổn Sâm, mấy năm ngắn ngủn không gặp, sức chiến đấu của Bổn Sâm không chỉ tăng nhanh, hơn nữa lại có thể tu luyện bí kỹ tôn chỉ âm lãnh như vậy.

“Ha ha, ta đã nói Thiên Phạt chúng ta hùng mạnh, không phải là ngươi có thể tưởng tượng được, ta vẫn muốn nói lời này, nếu ngươi đồng ý, ta lúc nào cũng hoan nghênh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK