Mục lục
[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian tồn tại của chúng ta là không gian thứ hai, nhân loại thuộc sinh vật thứ ba. Nhân loại chưa bao giờ ngừng thăm dò sự huyền diệu của không gian. Nghìn năm về trước, con người đã thăm dò đến không gian thứ tư trong truyền thuyết, hơn nữa còn thông qua khoa học kỹ thuật cao thậm chí có thể bắt được tin tức nào đó của không gian thứ tư. Nhưng, cũng chỉ như vậy mà thôi. Cho đến ngày nay, con người vẫn không thể chính thức chạm tới không gian thứ tư. Nguyên nhân không gì khác là cơ thể con người không thể tiếp nhận dao động của không gian thứ tư, cũng chính là sinh vật cấp ba như con người hoàn toàn không thể tiếp xúc với không gian thứ tứ, cho dù là bề mặt cũng không được.

Trừ khi con người có thể từ sinh vật cấp ba tiến hóa thành sinh vật cấp bốn. Đối với sinh vật cấp bốn, con người cũng không phải là không hiểu hết. Bởi vì họ tồn tại lớn mạnh, cho nên được con người tục xưng là thiên nhân, sự tồn tại của thiên nhân không phải là truyền thuyết, bởi vì khoa học kỹ thuật hiện giờ đã hoàn toàn chứng thực sự tồn tại của thiên nhân. Con người sinh vật cấp ba có thể đạt tới sinh vật cấp bốn?

Có thể!

Nhiều năm như vậy, không ít người đều nói như vậy, trong đó không thiếu nhân sĩ quyền uy, hơn nữa Thánh Đường đã từng gián tiếp tỏ vẻ thể thuật của mình đột phá cấp mười, có khả năng tiến hóa thành thiên nhân.

Sức mạnh cấp chín có thể vặn méo phá vỡ không gian, còn sức mạnh cấp mười lại là phá vỡ hư không!

Đột phá cấp mười, nói dễ vậy sao?

Cấp bảy là đột phá giới hạn cơ thể, còn cấp mười lại là đột phá tinh thần, vừa đột phá giới hạn cơ thể, vừa đột phá giới hạn tinh thần, tất nhiên có thể tiến hóa, cũng chính là thành thiên nhân.

Nói như vậy, nhưng nhiều năm như vậy, tin đồn liên quan tới đột phá cấp mười, trở thành thiên nhân vẫn không đứt đoạn, nhưng những nhân vật lẫy lừng trong lịch sử, một khi biến mất, liền có người suy đoán có thể đã tiến hóa thành thiên nhân tiến quân vào không gian thứ tư. Mấy năm trước thậm chí còn vì vậy mà gây ra chuyện chê cười. Bởi vì chủ tịch Liên bang năm đó có một khoảng thời gian không xuất hiện trên thời sự, kết quả có người đoán chủ tịch liên bang tiến hóa thành thiên nhân rồi, lúc ấy lời đồn thổi khắp nơi, dọa chủ tịch Liên bang vội vàng từ Cửu Thiên Các đi ra xóa bỏ tin đồn.

Cái gọi là không gian thứ tư, không phải là cấp ba không phải là cấp bốn, nói một cách chính xác, nó hoàn toàn không thể gọi là không gian được, chỉ là sự tồn tại của não vực, có thể thăm dò cấp ba, dò xét cấp bốn, chính vì như vậy, mới được gọi là không gian thứ tư.

Về sự huyền diệu của không gian thứ tư, Trác Thanh biết, nhưng cô lại không hiểu rốt cuộc làm thế nào mở ra cái gọi là không gian thứ tư, chỉ biết một bước đầu tiên chính là khiến cho không gian xung quanh hoàn toàn vỡ nát, sau đó khiến không gian vỡ nát này mãi mãi lặng xuống. Đối với Trác Thanh bây giờ mà nói, cô có thể phá vỡ không gian xung quanh, nhưng muốn những vỡ nát này mãi mãi lắng xuống, cô hoàn toàn mờ mịt không biết.

“Niếp vương tọa, năng lượng biến dị ở Borlundo không biết bị ai làm cho nát bấy, bây giờ thành khối hạt biến dị, cho nên khiến tiểu muội không thể hấp thu, điều này nên làm thế nào?”

“Nếu đã như vậy, Trác trưởng lão hãy trở về đi”

“Oh?” Trác Thanh khẽ ơ một tiếng, đôi mắt chớp nhìn Niếp Thanh Vân, nói: “Nói như vậy, việc Niếp vương tọa giao cho không thể hoàn thành.”

“Ngươi đã hoàn thành rồi, qua thời gian nữa, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta”.

Giọng Niếp Thanh Vân truyền tới, kinh ngạc trong lòng Trác Thanh không thể nói lên lời, chăm chú nhìn Niếp Thanh Vân, cố gắng nhìn thấu, nhưng nửa phút trôi qua, Niếp Thanh Vân vẫn là Niếp Thanh Vân, nhìn như ngồi đối diện, nhưng Trác Thanh lại không phát giác ra hơi thở, sao có thể thăm dò nội tâm, số lần gặp mặt Niếp Thanh Vân không nhiều nhưng mỗi lần gặp, Trác Thanh càng ngày càng phát hiện ra sự đáng sợ và hùng mạnh của Niếp Thanh Vân.

Trác Thanh kìm lại sự kinh ngạc trong lòng, quay lại lạnh lùng nói, “Không biết tên khốn kiếp nào lại làm cho năng lượng biến dị nát vụn ra như vậy, nếu để ta biết, ta nhất định làm cho hắn đẹp mặt” Thấy Niếp Thanh Vân chăm chú nhìn bàn cờ ký hiệu trên bàn đá, Trác Thanh lại nói, “Không biết Niếp vương tọa thấy chuyện này thế nào?”

“Việc đã đến nước này, Trác trưởng lão không cần giữ trong lòng.”

“Vậy sao” Trác Thanh cười nói, do dự một chút, cô lại nói: “Lúc ở Borlundo, ta đã từng gặp Nhan Phi, Niếp vương tọa, ngài hiểu về Nhan Phi được bao nhiêu?”

Niếp Thanh Vân không trả lời, chỉ giơ tay phác họa thế cờ thành một ký hiệu, hình ký hiệu trong hư không, rơi xuống ván cờ, sau đó thẩm thấu.

“ Theo Niếp vương tọa, Nhạn Phi có thể thành kẻ địch của chúng ta không? Nếu…” Đang nói, Trác Thanh đột nhiên dừng lại, vì cô nhận thấy có hơi thở khác đang tới gần mình, quay lại nhìn, một người đàn ông cách đó không xa đang chậm rãi đi lại bên này, người đàn ông nhìn có vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo đường bệ, khí thế bất phàm, thấy người đàn ông này, mắt Trác Thanh khẽ chớp khóe miệng đột nhiên hiện nụ cười, nói, “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Sở Thiên Ưng, Sở huynh.”

“Trác Thanh, ngươi không ở Borlundo làm bà chủ sao lại chịu quay về thế” Lúc Sở Thiên Ưng thấy Trác Thanh, hình như rất khó chịu, ngữ khí cũng là châm chọc khiêu khích, “Sao? Lẽ nào không thể ở lại Borlundo được nữa?”

“Ha ha ha” Trác Thanh đứng dậy, tiếng cười như chuông bạc, “Đúng vậy, ta không lưu lại Borlundo được nữa, không phải đã quay về rồi sao” Vừa nói, nhìn về phía Niếp Thanh Vân, lại nói: “Niếp vương tọa, cáo từ”

Lúc thân ảnh biến mất, giọng nói lại tiếp tục truyền đến, “Sở huynh, ta nhớ huynh từng nói có thời gian sẽ dẫn ta tới Sở gia các huynh làm khách, uh? Ha ha ha, ta vẫn luôn muốn mở rộng kiến thức trang viên của Bá Vương Sở gia một chút”.

“Yên tâm, chỉ cần Trác trưởng lão có thời gian, Sở mỗ có thể dẫn người đi tham quan bất cứ lúc nào.”

Thấy vương tọa, Sở Thiên Ưng đi tới thi lễ với Niếp Thanh Vân, hãnh diện giằng co với Trác Thanh vừa nãy lúc này cũng biến mất dạng. Ngồi đối diện Niếp Thanh Vân, hắn có vẻ hoàn toàn cung kính.

“Có phải Sở lão gia có điều muốn nói không?” Niếp Thanh Vân từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên nhìn một cái, đôi mắt bình tĩnh vẫn luôn nhìn bàn cờ do ký hiệu tạo thành trên bàn đá.

“Vương tọa đúng là liệu sự như thần, nếu cháu ta cố chấp không tỉnh ngộ, ta đã quyết định đại nghĩa diệt thân rồi”.

Niếp Thanh Vân khẽ mỉm cười, “Sở lão gia quả nhiên thâm minh đại nghĩa, vậy thì, bổn tọa đa tạ Sở lão gia”.

“Vương tọa không cần khách sáo, nếu không phải ba mươi năm trước vương tọa ra tay tương trợ, Sở gia chúng ta sợ rằng đã…” Sở Thiên Ưng mặt lộ vẻ cảm kích, nói, “Vương tọa không chỉ cứu Sở gia chúng ta, mà còn cho SỞ gia chúng ta cơ hội một lần nữa làm người , ân tình này, ta cho dù thế nào cũng không báo đáp hết được”.

“Chuyện quá khứ thì không cần nhắc lại nữa, chuyện lần trước ngươi nói có kết quả rồi sao?”

Lúc này, cảm kích trên mặt Sở Thiên ưng càng ró, “Nhờ có vương tọa ban cho mật chú ký hiệu, vương tọa đúng là thần nhân, Sở gia chúng ta trừ cháu ta ra còn có một người cũng kế thừa Ách Nhĩ Ma Lạp, hơn nữa ra đã tra rõ rất có thể là con gái của đại ca bất hiếu dẫn theo lúc bỏ nhà đi”

“Oh” Niếp Thanh Vân khẽ ơ một tiếng hình như cũng có chút kinh ngạc tính không xác định của Ách Nhĩ Ma Lạp.

Sở Thiên Ưng có vẻ rất hưng phấn, “Đến lúc đó, cháu trai và cháu gái ta đều chết, ta chính là người kế thừa lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp chính thức”.

Sau khi Sở Thiên Ưng đi khỏi, Niếp Thanh Vân lại phác họa trong hư không một ký hiệu, kí hiệu rơi xuống bàn cờ, không thẩm thấu vào trong, mà run rẩy một chút, lại đánh tan ra biến mất. Nhìn thấy vậy, mày Niếp Thanh Vân không khỏi giật giật, hình như đang nghi hoặc điều gì.

“Cao, thật là cao”

Giọng nói kỳ dị khiến người ta không thể phân biệt rốt cuộc là tiếng của sinh vật gì truyền tới, “Cuối cùng ta đã hiểu ba mươi năm trước vì sao ngươi lại ra tay cứu Sở gia, thì ra là vậy, thì ra là vậy!” Niếp Thanh Vân không trả lời, như không nghe thấy gì, tự nhìn tự nghiên cứu ván cờ.

Mà giọng nói kia lại lần nữa truyền tới, “Ba mươi năm trước ngươi ra tay giúp đỡ Sở gia vượt qua cửa ải khó, vì thế nhân cơ hội thâm nhập vào bí mật của Sở gia. Mặc dù Sở Thiên Ưng đã tiếp nhận lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp, nhưng hắn không phải là người kế thừa Ách Nhĩ Ma Lạp chính thức, hắn vốn đáng chết, nhưng ngươi lại ra tay cứu hắn, hơn nữa không tiếc tiêu hao công lực của bản thân giúp hắn khống chế lời nguyền Ách Nhĩ Ma Lạp, hắn tất nhiên sẽ hoàn toàn cung kính ngươi, bảo sao nghe vậy rồi”.

“Mà hiện giờ người kế thừa Ách Nhĩ Ma Lạp đã xuất hiện, ngươi hình như đã sớm đoán được người kế thừa chính thức sẽ không giao ra mật mã, cho nên, ngươi mới làm nhiều chuyện như vậy, để Sở gia tự giải quyết người kế thừa của bọn họ, thật là lợi hại”.

“Sở gia bảo vệ là phép tắc không gian, ngươi vì có được mật mã phép tắc không gian, quả thực đã làm ra những chuyện bỉ ổi, Niếp Thanh Vân ơi Niếp Thanh Vân, ngươi đúng là một con chó, một con chó trật tự nuôi dưỡng! Ngươi sẽ gặp phải báo ứng! Ta có thể cảm thấy được sự lo lắng không rõ trong lòng ngươi, ha ha ha ha, ngươi không dám khẳng định có phải là hắn không, ngươi không dám. Ngươi thậm chí không dám rời khỏi đây, ngươi sợ cái gì chứ? Ha ha ha ha!”

Thành phố Wirral, Bá Vương Sở gia, trong một phòng ngủ.

Sở Phi nằm trên giường, nhắm hai mắt, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt không chịu nổi, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi. Bên cạnh, Phúc bá một tay nuôi lớn chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Sở Phi đang giúp hắn lau máu tươi tràn ra.

“Thiếu gia, người biết không? Lão gia hình như đã quyết định rồi, ông muốn để người biến mất. Thật ra, lúc người cự tuyệt đưa ra mật mã, tôi đã nên nghĩ tới, lão gia sớm đã từ bỏ phép tắc bảo vệ rồi. Ông chuẩn bị gia nhập trật tự thủ hộ của Niếp Thanh Vân. Điều lão gia muốn không phải là người kế thừa Ách Nhĩ Ma Lạp chính thức, càng không phải là phép tắc thủ hộ không ai biết đến. Điều ông muốn là sự hưng thịnh của Sở gia. Điều ông muốn chính là quyền thế từ trật tự, có lẽ, không lâu nữa, lão gia sữ đích thân tới, nhưng…”

“Nhưng, người cũng không cần lo lắng, vì Sở gia lại xuất hiện một người kế thừa Ách Nhĩ Ma Lạp rồi. Nếu tôi đoán không nhầm, cô ấy chính là con gái của đại bá người. Thiếu gia là người kế thừa Ách Nhĩ Ma Lạp chính thức, nếu người mất rồi, mật mã hoặc là chuyển tới nhị thúc người, hoặc là chuyển tới con gái của đại bá người, cho nên, lão gia chắc sẽ chọn cách để chị họ người biến mất trước.”

“Ha ha, nhưng cao thủ bên cạnh chị họ người rất nhiều, tôi nghĩ, cho dù là lão gia hay là Niếp Thanh Vân, bọn họ chắc đều không ngờ tới điều này?”

“Thiếu gia, lần này, chúng ta chưa chắc đã thất bại.”

Tang Thiên vẫn tiềm ẩn im lặng trong bóng tối trong lòng vô cùng nghi hoặc, Tô Hàm và Sở Phi lại là chị em họ? Vậy tại sao một người họ Tô một người họ Sở chứ? Điều càng khiến Tang Thiên không ngờ tới là, Sở Phi lại là người kế thừa Ách Nhĩ Ma Lạp chính thức, hơn nữa, Sở gia muốn từ bỏ phép tắc thủ hộ? Đổi thành trật tự thủ hộ.

Nghĩ tới đó, Tang Thiên không khỏi than một tiếng, năm đó tên nghiệt chướng Wirral bị hành hạ thành như vậy cũng không từ bỏ phép tắc thủ hộ, hậu thế của hắn hiện giờ sao lại, sao lại muốn nương nhờ trật tự? Ai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK